Nhưng cô còn chưa kịp thực hiện thì ba ngày sau, vào thứ sáu, cô đột nhiên biết tin anh Tư phải đi công tác xa nhà.
Đây là lần đầu tiên cô nghe nói anh có lịch trình đi công tác kể từ sau khi bọn họ kết hôn.
Lúc này đang là buổi chiều, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách nhìn Tần Bách Duật ngồi đối diện, "Anh đi công tác ở đâu vậy?"
"Tỉnh Quý Đông." Tần Bách Duật bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, rồi ngước mắt nhìn vẻ mặt hơi ngạc nhiên của cô, sau đó cụp mắt xuống che đậy ánh sáng trong mắt.
Nghiên Thời Thất ngồi thẳng người lên, "Anh đi bao lâu?"
"Ít nhất là nửa tháng."
Tần Bách Duật thành thật trả lời, khiến cô không kìm được cắn khóe môi, "Vậy cũng được, không tính là lâu lắm. Anh cứ yên tâm đi đi, em ở nhà chờ anh về."
Tần thị là công ty bất động sản, bình thường có rất nhiều dự án cần khảo sát và động thổ.
Cô luôn biết anh Tư bận rộn nhiều việc, chẳng qua lúc trước anh vẫn luôn tranh thủ thời gian để có thể ở bên cô nhiều hơn.
Hiện giờ, mọi thứ đều khôi phục lại trạng thái bình thường, anh cũng cần phải quay về với guồng công việc bận rộn.
Cô có thể hiểu được. Dù sao nửa tháng cũng chỉ chớp mắt là qua thôi.
Tần Bách Duật nhìn cô ra vẻ khéo léo hiểu chuyện, bưng cốc trà lên ngửi, nét mặt rất sâu xa.
"Bình thường, có chuyện gì cần làm, em cứ sai Tiểu Lâm đi là được, tới tối rảnh chúng ta lại gọi video."
Lời dặn dò của anh Tư bay vào tai, Nghiên Thời Thất không mấy tập trung đáp vâng.
Thấy cô không nói lời nào, Tần Bách Duật bèn đặt cốc trà xuống, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống đề nghị: "Nếu thấy ở nhà nhàm chán, hay em về nhà họ Tần ở một thời gian?"
Nghiên Thời Thất chớp mắt, chợt mỉm cười nói, "Không cần phiền phức vậy đâu, vừa lúc em có một chuyện có thể làm, đến lúc đó em sẽ lên kế hoạch, không buồn chán nữa đâu."
Tần Bách Duật nhướng mày, ánh mắt đầy hứng thú, "Em muốn làm gì?"
"Hiện giờ Studio Tứ Thất đã hoạt động ổn định rồi. Dù sao ngày nào em cũng rảnh rỗi ở nhà, không bằng đi đến phòng làm việc dẫn dắt người mới."
Nói đến đây, ánh mắt Nghiên Thời Thất đầy vẻ hào hứng.
Tần Bách Duật không phản đối, chỉ nhìn xuống bụng cô, "Em muốn làm gì thì làm, nhưng phải bảo vệ tốt cho mình."
Nghiên Thời Thất gật đâu, háo hức nói: "Anh yên tâm, dẫn dắt người mới thôi mà, không phải là chuyện gì khó cả."
"Mặc dù em là người mẫu, nhưng công việc này vốn là nhờ vào tuổi thanh xuân. Hiện giờ nhân lúc rảnh rỗi, em có thể bồi dưỡng cho nhóm người mẫu trong công ty mình. Nói không chừng đợi qua vài năm nữa, em có thể đổi nghề làm bầu sô đấy."
Ý tưởng này vừa xuất hiện, đã khiến Nghiên Thời Thất nóng lòng muốn thử.
Tần Bách Duật thấy nét mặt cô đầy rạng rỡ thì cũng thấy yên tâm.
Ba giờ chiều, Tần Bách Duật rời Vịnh Lâm Hồ.
Nghiên Thời Thất muốn đưa anh ra sân bay, nhưng anh lại từ chối đề nghị của cô.
Cô đứng ngay cửa nhìn anh trong bộ âu phục, dẩu môi nói, "Khi nào đến nơi, anh nhớ gọi video cho em đấy."
"Ừ, em ở nhà nhớ chăm sóc tốt cho mình, mỗi tối bác sĩ dinh dưỡng sẽ đặt một cốc nước ấm trên đầu giường, ban đêm khát nước nhớ lấy uống."
"Trong tủ âm tường trong phòng bếp, tầng thứ nhất là viên canxi dinh dưỡng, tầng thứ hai là sữa pha, em nhớ uống mỗi ngày."
"Còn nữa, Thương Lục đưa tinh chất cho em, anh đã dặn người giúp việc bôi đúng giờ cho em rồi."
Nghiên Thời Thất cười dịu dàng, giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, "Anh yên tâm đi, em tự nhớ được mấy chuyện này mà. Anh yên tâm làm việc, đừng nhớ em."
Tần Bách Duật cúi đầu nhìn động tác của cô, khẽ thở dài, "Em nhớ rõ thì tốt, chỉ sợ bận rộn thì lại quên mất. Ở nhà chờ anh về, anh sẽ không lâu đâu, nhé?"
Nghiên Thời Thất chạm phải cặp mắt sâu thẳm dịu dàng của anh. Cô nhón chân hôn lên môi anh, "Vâng, em chờ anh về."