CHƯƠNG 1394: ÔN TRANH ĐAU LÒNG
Dưới ánh sáng mặt trời rạng ngời, Ôn Tranh đứng yên nhìn Lôi Duệ Tu chăm chú.
Anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ, đai lưng buộc lỏng lẻo bên eo, cổ áo hơi rộng. Khi xe chuyển động, làn gió nhẹ nhàng lùa vào vạt áo, lộ ra lồng ngực cơ bắp rõ ràng của anh.
Lôi Duệ Tu như vậy khiến Ôn Tranh thoáng thẫn thờ.
Từng có rất nhiều đêm, anh cũng mặc như vậy cười đùa cùng cô trong phòng.
Hình ảnh này cứ ngỡ đã phai nhòa theo thời gian, vậy mà không ngờ chỉ cần nhìn thấy chút quen thuộc thì kí ức lại ùa về, khiến cảm xúc trong lòng cô trào dâng mãnh liệt.
Thì ra tình cảm này đã sớm khắc sâu vào xương tủy, sao có thể nói quên là quên đây.
Ánh mắt cô dần di chuyển lên mặt anh.
Có lẽ là vì không nhìn thấy nên anh cố ý đeo một chiếc kính râm.
Sau khi hơi giật mình, Ôn Tranh nhanh chóng cúi đầu khép mi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Lúc này xe cũng dừng lại cạnh cô.
Ông quản gia không hài lòng nhìn vào phòng bếp đằng sau Ôn Tranh, sau đó lại nhìn cô cúi đầu, hỏi nhỏ: "Tiểu Đoan, cậu vào bếp làm gì thế?"
Ôn Tranh nhìn thoáng qua Lôi Duệ Tu ngồi ghế sau, sau đó mới nhìn quản gia, "Tôi... định hâm một cốc sữa cho cậu Cả, nhưng trong bếp đang bận quá nên tôi định quay về."
Nét mặt quản gia dịu đi, "Thế à, cậu nhóc này chu đáo đấy, nếu định về thì lên xe đi cùng luôn đi."
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn Lôi Duệ Tu, "Cậu Cả, chúng ta không đi dạo nữa nhé?! Giữa buổi trưa thế này nắng nóng lắm, vết thương trên người cậu còn chưa khỏi hẳn, cẩn thận toát mồ hôi nhiều lại nhiễm trùng mất."
Lôi Duệ Tu gật đầu, "Cũng được, vậy quay về thôi."
Quản gia nói một câu với lái xe, chiếc xe lại vòng về biệt thự của Lôi Duệ Tu.
Trên đường, quản gia tận tình khuyên nhủ: "Cậu Cả à, sức khỏe cậu bây giờ không thích hợp ra ngoài đâu. Sau này nếu muốn ra ngoài hít thở không khí thì... hay là để tôi tìm một chiếc xe lăn nhé. Rồi để Tiểu Đoan đẩy cậu đi dạo vòng vòng trước biệt thự thôi, được chứ?"
Lôi Duệ Tu mặt mũi lạnh tanh quay lại, "Sao chú không tìm cho tôi cái cáng luôn đi?"
Nghe anh nói vậy, quản gia vỗ đùi cái bép: "Hợp lý đấy! Nhưng mà cáng thì cần tới bốn người mới nâng được cơ. Hôm qua cậu đã phái hết người làm trong biệt thự đi làm việc mất rồi, hay để lát nữa tôi gọi vài người về nhé?"
Lôi Duệ Tu: "..."
Ôn Tranh ngồi ghế lái phụ cúi đầu nghe quản gia và Lôi Duệ Tu nói chuyện, khóe môi cô bất giác cong lên.
Ông quản gia này quá đáng yêu!
Nhưng... hôm qua Lôi Duệ Tu sai người làm đi hết rồi?!
Chẳng lẽ vì... muốn tránh tai mắt à?!
Cô từng nghe nói rất nhiều chuyện lộn xộn trong các gia đình giàu có.
Thái độ của cậu hai Lôi với Lôi Duệ Tu bất thường như vậy, cũng không phải không có khả năng mua chuộc người giúp việc làm tay trong cho mình.
Nghĩ đến đây Ôn Tranh lại bắt đầu đau lòng.
Rõ ràng là người thừa kế chính thức của nhà họ Lôi ở Nam Hải, vậy mà phải sống ngột ngạt đến vậy!
Nhà quyền thế nhất Nam Hải cái thá gì chứ!
Gần mười hai giờ trưa, xe điện dừng trước cửa biệt thự.
Nắng gắt vô cùng, chỉ có suối phun trước cửa tản ra hơi nước mát mẻ có vẻ thoải mái hơn một chút.
Xe dừng hẳn, Ôn Tranh xuống xe đầu tiên.
Cô đi đến phía sau, tháo đai an toàn ra, sau đó cúi đầu đứng cạnh cửa xe.
Quản gia nhìn Lôi Duệ Tu ngồi cạnh, "Cậu Cả, cẩn thận một chút."
Trên người Lôi Duệ Tu vẫn còn vết thương, cử động khó khăn. Anh ngồi tại chỗ loay hoay nửa ngày cũng không đứng lên được.