CHƯƠNG 1216: SỰ VIỆC CÓ VẺ KHÔNG BÌNH THƯỜNG
Trả lời tin nhắn xong, Nghiên Thời Thất cầm di động nhìn Tần Bách Duật đang đứng lặng trước cửa sổ.
Sau khi vào phòng, anh cứ đứng gần cửa sổ sát đất, im lặng nhìn chằm chằm màn đêm tối om, dáng vẻ rất đăm chiêu.
Trong phòng khách sáng tỏ, khoảng cách của họ rất gần, thậm chí Nghiên Thời Thất còn có thể nhìn thấy rõ đường cong bả vai hơi nhấp nhô khi anh hít thở.
Nhưng mối quan hệ gần gũi này lại khiến bầu không khí chìm trong căng thẳng một cách khó hiểu.
Cô nhìn bóng lưng của anh Tư không dời mắt, đắn đo tìm đề tài phá vỡ sự im lặng.
Lát sau, cô còn chưa lên tiếng thì Tần Bách Duật đã quay lại, bình tĩnh nhìn cô, "Em nghỉ sớm đi."
Vẻ cô đơn lướt qua đôi mắt trong vắt của Nghiên Thời Thất, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Anh thì sao?"
"Anh còn chuyện, phải tới phòng sách xử lí, em ngủ trước, không cần chờ anh." Tần Bách Duật thong dong đứng trước mặt Nghiên Thời Thất, duỗi ngón cái tới gò má cô, nhẹ nhàng mơn trớn.
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu, nhìn cặp mắt sâu thẳm của anh, không biết nên nói gì.
Nỗi phiền muộn của anh Tư dường như chưa hoàn toàn lắng xuống. Có lẽ anh cần thời gian hồi phục tâm trạng.
Nghiên Thời Thất nghĩ vậy, cũng không băn khoăn nữa. Sau khi kéo tay Tần Bách Duật cùng lên cầu thang, cô kiễng chân hôn lên môi anh rồi quay người về phòng ngủ.
Sau lưng cô là bóng dáng bất động hồi lâu của Tần Bách Duật.
Ở hai đầu hành lang, họ chia nhau tiến vào hai gian phòng khác nhau.
Nghiên Thời Thất về phòng ngủ, lúc khép cửa, bả vai cô rũ xuống, cúi đầu hậm hực ngồi ở chân giường.
Cô đờ đẫn nhìn chỗ nào đó, trong đầu đang nhớ lại nét mặt anh Tư khi mở cửa phòng thay đồ.
Cô nghĩ, mấy giờ mất liên lạc ngày hôm nay, e rằng đã làm tâm trí anh Tư hoảng loạn hoàn toàn.
Khoảnh khắc ấy, rõ ràng vẻ mặt anh rất nghiêm trọng.
Dù chỉ là thoáng chốc, nhưng tỉ mỉ hồi tưởng, cô còn có thể mường tượng ra nỗi thấp thỏm và căng thẳng vùi sâu trong mắt anh.
Anh Tư của cô, từ trước tới nay không hề tỏ rõ tâm trạng. Nếu không đưa ra dự tính về tình huống xấu nhất, anh sẽ không có mang biểu cảm khó coi đấy.
Nghiên Thời Thất rụt vai thở dài, cụp mắt nhìn di động trong tay, không kìm được mà đánh hai cái, càu nhàu tự trách: "Bình thường một ngày chơi di động tám trăm lần, sao hôm nay lại ngáo không biết cầm theo chứ!"
Tự trách xong, Nghiên Thời Thất trượt màn hình, cuối cùng mở khóa, bật trang web tìm kiếm, gõ lạch tạch: Chồng giận thì phải làm sao?
Tối hôm nay, cô bắt đầu cố gắng học môn dỗ chồng trong phòng ngủ!
Cư dân mạng quả nhiên có lớp lớp nhân tài!
Còn anh tư Tần, ngay khi bước vào phòng sách, anh chỉ lắc đầu thở dài, sau đó đi tới chỗ ngồi trước bàn, tiện thể châm một điếu thuốc.
Anh hơi nheo mắt, khói trắng lượn lờ bay lên, làm mờ đường nét gương mặt và biểu cảm của anh.
Trút vẻ nghiêm túc trên mặt xuống, bây giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và buồn bã.
Anh không cố ý hờ hững với cô, nhưng chuyện hôm nay, nhất định phải khiến cô tăng cảnh giác.
Chính vì thế, anh đè nén khát khao muốn ôm cô vào phòng ngủ, một mình tới phòng sách điều chỉnh cảm xúc.
Tần Bách Duật ngả người ra ghế dựa, dãn hai hàng mày, nhìn đầu thuốc lập lòe.
Không biết bao lâu sau, anh đã hút tới điếu thứ ba.
Di động trong túi quần rung mạnh một tiếng, anh cau mày, móc ra, nhận máy.
Là Mục Nghi gọi tới.
"Cậu Tư, mọi chuyện trong khách sạn vẫn bình thường. Đúng là cô Ninh Á dẫn theo bốn vệ sĩ, ở bên cạnh phòng của cô ấy."
Tần Bách Duật hồi lâu không đáp, dù tin tưởng năng lực điều tra của Mục Nghi, nhưng anh vẫn cảm thấy sự việc có vẻ không bình thường.
Anh im lặng vài giây, rồi ra lệnh, "Phái một đội canh chừng ở gần khách sạn, đảm bảo chắc chắn an toàn của cô ta."