Nghiên Thời Thất còn đang miên man suy nghĩ, thì di động của anh Tư Tần đột nhiên vang lên.
Anh nhìn điện báo hiển thị, hơi nheo mắt, lúc nhận máy, giọng điệu rất hờ hững, "Có chuyện gì?"
"Gần đây cô ấy có liên hệ với mấy người không?"
Trong điện thoại, giọng nói trầm khàn và cáu kỉnh của đối phương lộ rõ mệt mỏi và phiền muộn.
Nghe vậy, Tần Bách Duật nhếch đôi môi mỏng, tiện thể đưa di động cho Nghiên Thời Thất.
"Tìm em à?" Cô nghi ngờ, cầm di động qua xem, mắt sáng lên, kề vào bên tai, nói cười ríu rít, "Anh rể tương lai!"
Người gọi tới là Lôi Duệ Tu!
Cũng khá lâu rồi cô không nghe được tin tức về anh! Không ngờ Lôi Duệ Tu và anh Tư vẫn còn liên lạc.
Nghe thấy bốn chữ anh rể tương lai, toàn thân Lôi Duệ Tu rất thư thái.
Anh ho một tiếng, đè thấp giọng, lặp lại: "Dạo gần đây Tranh Tranh có liên hệ với em không?"
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nhìn nhau chốc lát, sau đó thành thật đáp, "Có chứ, hai chúng em thỉnh thoảng vẫn gửi tin nhắn, sao thế?"
Lôi Duệ Tu nhắm mắt hít sâu, cô gái chết tiệt!
"Đưa di động cho chú Tư!"
Nghiên Thời Thất nghe ra hình như anh rể tương lai giận rồi.
Cô không rõ lí do, bèn đưa di động cho anh Tư, rồi rón rén tới gần bên tai anh, nghe lỏm Lôi Duệ Tu nói chuyện.
Anh nói: "Cậu có tiết lộ tin tức của tôi cho Tranh Tranh không?"
Anh Tư nhướng mày, thong thả nói, "Nếu không tin tưởng, anh có thể tự phái người truyền tin cho cô ấy!"
Lôi Duệ Tu: "..."
Nếu anh đây có thể làm vậy, thì còn cần dùng cách vòng vo uất ức này chắc?!
Ngày đó rõ ràng Lôi Duệ Tu bảo chú Tư cố gắng để lộ tình hình của mình, thậm chí không tiếc lời nói mình đang ở trong tình trạng thê thảm bị giam cầm.
Anh nghiêm túc bố trí là vậy, kết quả là Ôn Tranh chẳng có động tĩnh gì!
Lạnh lùng đến thế ư?!
Dù nghe thấy anh bị nhà họ Lôi giam lỏng, rơi vào cuộc tranh đấu thừa kế, cô cũng không định tới ngó ngàng đến anh sao?!
Bực bội!
Hiện giờ, anh rể tương lai Lôi Duệ Tu bị câu nói của anh tư Tần chặn họng, liếm hàm răng sau, lông mày nhíu chặt, "Đương nhiên anh tin cậu. Nếu cô ấy liên hệ với Tiểu Thất, thì cậu nghĩ cách truyền tin cho anh."
"Anh nói đi!" Anh tư Tần rất rộng lượng, không cự tuyệt yêu cầu của Lôi Duệ Tu.
Ở đầu bên kia, anh rể tương lai ngẫm nghĩ chốc lát, quyết định hạ liều thuốc mạnh, "Cậu nghĩ cách để Ôn Tranh biết, anh sắp kết hôn rồi!"
Nghiên Thời Thất nghe lỏm được câu này, trợn mắt khó tin.
Anh rể tương lai không phải là muốn chết đấy chứ?!
Tần Bách Duật nghe vậy, cũng hỏi lại bóng gió, "Anh chắc chắn?"
Lôi Duệ Tu hừ một tiếng, "Không phải là chắc chắn, mà là sự thật!"
Đúng là anh sắp kết hôn, có điều, chỉ là tương kế tựu kế thôi!
Đáy mắt của anh tư Tần hiện lên vẻ cân nhắc, "Được."
Nghe thế, Lôi Duệ Tu thất vọng, ủ rũ thở dài, "Chú Tư, cảm ơn nhé."
Nghiên Thời Thất nhìn điện thoại trong tay Tần Bách Duật, chẳng biết nên làm sao. Cô nghi rằng, nếu Tranh Tranh biết được tin này, e rằng sẽ càng tránh xa anh rể hơn mà thôi!
Thế nhưng, tính toán tỉ mỉ, lần liên hệ gần đây của cô và Tranh Tranh là vài ngày sau bữa tiệc nhà họ Tống kết thúc.
Ôn Tranh chỉ hỏi tình trạng hiện giờ của Nghiên Thời Thất, chắc chắn cô bình an rồi lại bặt vô âm tín.
Nghiên Thời Thất đảo mắt, ngờ vực khó hiểu, "Làm vậy có tác dụng không? Nếu chẳng thể buông bỏ Tranh Tranh, sao anh ấy không tự đi tìm?"
Tần Bách Duật cất di động vào túi quần, nhìn cô, nói ra sự thật, "Anh ấy quả thật không thể ra ngoài. Nhưng nếu có biện pháp, anh ấy sẽ không chọn kế sách vụng về này."
Nghiên Thời Thất đồng cảm gật gù, đúng là kế sách vụng về thật, "Em thấy, nếu nói cho Tranh Tranh tin này, sẽ làm chị ấy càng trốn xa hơn!"