Lôi Duệ Tu ăn xong bữa sáng cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Nói ra đúng là kì lạ. Từ lúc cô đến biệt thự của Lôi Duệ Tu, quả thật không hề thấy có người giúp việc khác nào ở đây cả.
Từ tối qua đến giờ, đến bóng dáng của người quản gia cô cũng không thấy đâu.
Ôn Tranh vừa suy nghĩ vừa bê khay thức ăn xuống phòng ăn ở tầng dưới. Lúc này, một chiếc xe điện đang từ từ dừng lại ở phía trước hành lang ngoài cửa.
Cô nhìn về hướng âm thanh, thấy một nam một nữ bước xuống khỏi xe.
Ôn Tranh chưa gặp người đàn ông kia bao giờ, nhưng cô rất quen mặt người phụ nữ mặc váy màu vàng nhạt. Đó chính là vợ sắp cưới của Lôi Duệ Tu.
Lúc này, trong đầu Ôn Tranh ngổn ngang rất nhiều lo lắng nóng ruột.
Cô muốn quay lại tầng trên ngay, nhưng hai người ở ngoài cửa đã sánh bước đi vào.
Người đàn ông kia không thấp. Anh ta mặc chiếc áo gi-lê kết hợp với áo sơ mi và quần âu, hốc mắt sâu, đôi môi mỏng, dường như có thể nhìn thấy vài đường nét na ná Lôi Duệ Tu.
Tuy nhiên, nhìn anh ta không thẳng thắn chính trực như Lôi Duệ Tu.
Ít nhất là đôi mắt đó tràn đầy vẻ sành đời và xảo quyệt, chứ không hề trong sáng và bình tĩnh.
Người phụ nữ bước vào phòng khách, nhìn xung quanh, nét mặt đầy nghi hoặc: "Anh hai Lôi, người giúp việc ở đây đi đâu hết cả rồi? Mấy hôm trước vẫn thấy có không ít người phục vụ mà, tại sao hôm nay chỉ có một người trong phòng khách thế này?"
Cô ta thấy Ôn Tranh đang đứng cúi đầu trong một góc, chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi bắt đầu quan sát xung quanh.
Anh hai Lôi?
Vậy thì người này... hẳn là em của Lôi Duệ Tu, ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí người thừa kế của gia đình họ Lôi, Lôi Duệ Phàm.
Ôn Tranh đứng im, nhìn trộm hai người họ, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng mật báo cho quản gia.
Lời nhắc nhở ngày hôm qua vẫn còn bên tai, không ngờ mới qua một ngày đã gặp được cậu Hai nhà họ Lôi rồi.
Lôi Duệ Phàm nghe thấy câu hỏi của người phụ nữ, khẽ nhún vai thờ ơ nói: "Với tình trạng sức khỏe hiện tại của anh Cả, dù có một trăm người chăm sóc cũng không ăn thua gì đâu."
Nghe vậy, người phụ nữ bĩu môi: "Anh đừng nói thế, bệnh của anh cả Lôi chắc chắn sẽ đỡ hơn."
"Sao nào? Em vẫn đang chờ cưới anh ta à?"
Người phụ nữ tên Đường Diệu Tuyết này là cô chủ nhỏ của nhà họ Đường ở Nam Hải.
Đường Diệu Tuyết thấy gò má đẹp đẽ của Lôi Duệ Phàm xếch lên đầy vẻ châm biếm thì ánh mắt cô ta hơi lóe lên, cười khẩy: "Anh hai Lôi, nghe giọng điệu này của anh, có vẻ như anh chắc chắn anh Cả sẽ không khá hơn nhỉ?"
Lôi Duệ Phàm khẽ liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của người phụ nữ: "Rõ ràng lắm sao?"
Thái độ nghênh ngang này của anh ta khiến Đường Diệu Tuyết lập tức bật cười khanh khách.
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, nhanh chóng đi qua phòng khách đến thang máy.
Ôn Tranh nheo mắt đi đằng sau bọn họ.
Không ngờ hai người này dám thảo luận một cách trắng trợn về tình trạng sức khỏe của Lôi Duệ Tu ngay trong địa bàn của anh.
Nhất là giọng điệu của Lôi Duệ Phàm, rõ ràng là rất coi thường và đầy mưu mô.
Nói như vậy, bệnh của Lôi Duệ Tu quả nhiên không hề đơn giản.
Gương mặt thanh tú của Ôn Tranh lạnh như băng, hai đầu lông mày lạnh lùng của cô cau lại buồn bực.
Nhìn bề ngoài, Đường Diệu Tuyết có vẻ là một cô gái yêu kiều yếu ớt, nhưng khi gọi điện thoại cho cô lúc trước lại có giọng điệu đe dọa dụ dỗ thật đáng sợ!
Ôn Tranh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho quản gia.
Sau đó, thoáng thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, cô từ bỏ ý định đi thang máy, đi thẳng đến cầu thang ở cuối hành lang, vội vã lên lầu.
Do đang mang thai, cô kiềm chế nỗi thôi thúc muốn chạy băng băng lên.
Nhưng ngay cả khi cô đi rất nhanh thì vẫn chậm hơn nửa nhịp so với thang máy.
Cô bước lên tầng ba từ cầu thang, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lôi Duệ Phàm và Đường Diệu Tuyết bước vào phòng ngủ.
Ôn Tranh hít một hơi, tiện tay cầm lấy một chiếc bình trang trí đặt trên chiếc kệ ở trong góc rồi chậm rãi bước tới.