Dường như Tống Kỳ Ngự luôn canh cánh hoài nghi về cái chết của ba ruột.
Hơn nữa còn nghi ngờ chính xác rằng nhà họ Tần hại chết Tống Bình Viễn.
Điều này khiến Nghiên Thời Thất vô thức cau mày, liệu trong đó có ẩn tình nào khác không?
Đúng lúc này, Tần Bách Ngạn lặng lẽ thở dài, nhìn ánh mắt nóng như lửa của hai bà cháu kia, "Ban nãy cậu chủ Tống nói, bữa tiệc trăm năm này là chuẩn bị riêng cho nhà họ Tần chúng tôi."
"Hiện giờ xem ra, cũng có thể giải thích thông suốt rồi. Bà cụ dẫn dắt tất cả chúng tôi tới Tuyền Thành, mục đích là muốn vặn hỏi vì sao năm đó chúng tôi muốn hại chết Tống Bình Viễn? Lúc này các người truy cứu ngọn nguồn sự việc, có phải quá muộn rồi không?"
"Tạm thời không nhắc tới có phải tôi thật sự chưa từng gặp ông ta hay không, chỉ nói riêng về sự cố năm ấy, nếu ba tôi và chú Hai không xảy ra chuyện, các người trách móc tôi cũng coi như có lí."
"Nhưng họ cũng qua đời rồi, các người lại đẩy trách nhiệm lên đầu nhà họ Tần, đúng là làm trò cười cho người khác!"
Anh Cả nói chuyện rất khí phách.
Ý đồ muốn hắt nước bẩn lên nhà họ Tần, đúng là ngang ngạnh ngu xuẩn.
Nghe vậy, Tống Kỳ Ngự lập tức siết chặt nắm đấm, hơi nghiêng người về trước, châm chọc: "Rõ ràng năm đó ba tôi đã trả lại tấm vé máy bay kia, nếu không phải nhà họ Tần gửi tin tức cho ông, ông sẽ không đặt chân lên chuyến bay đó."
"Dù nhà họ Tần các người ra sao, cái chết của ba tôi cũng là tại các người. Cần bằng chứng, tôi có rất nhiều. Trong chiếc di động cũ của ông ấy còn lưu rất nhiều tin nhắn xuất hành do Tần Bách Phong đã gửi, các người muốn xem không?"
Giọng điệu của anh ta máy móc, còn loáng thoáng lộ ra một chút run rẩy.
Có lẽ là chân tướng chôn sâu dưới đáy lòng nhiều năm bị chính tay mình xé toạc, rốt cuộc cũng khó lòng bình tĩnh đối mặt.
Bây giờ, Dung Khanh khoan thai mở miệng: "Cậu chủ Tống, hiện tại cậu có thể nói sao cũng được, bởi vì sự thật từ lâu đã bị chôn vùi cùng bọn họ trong tai nạn ấy."
"Cậu muốn đòi lại công bằng, nhưng tiền đề là... công bằng này là thật hay giả?"
"Căn phòng này của các người có vệ sĩ canh phòng chặt chẽ, rốt cuộc là muốn công bằng, hay là muốn ép chúng tôi thừa nhận?"
"Dùng chuyện cũ mười lăm năm trước để ôn chuyện cùng chúng tôi, không bằng hai người nói thẳng, đến cùng thì nhà họ Tống muốn gì!"
"Nếu ân oán này thật sự khắc sâu đến mức khiến các người không thể nào quên, vậy thì sao không tới đối chọi với nhà họ Tần sớm hơn?"
Chị dâu Dung Khanh nói trúng tim đen!
Điều này cũng khiến nét mặt của bà cụ Tống và Tống Kỳ Ngự trở nên vừa ngượng vừa giận!
Hoặc có thể là bị đạp đúng chỗ đau, viền mắt của Tống Kỳ Ngự dần dần đỏ lên.
Anh ta đứng phắt dậy, gầm lên như con thú bị nhốt: "Sớm hơn? Các người có biết sau khi ba tôi qua đời, tôi sống ra sao không?"
"Nếu không trốn trong trường học làm một giảng viên tầm thường, các người cho rằng hiện giờ tôi còn có thể đòi công bằng với các người ư?"
"Tần Bách Ngạn, Tần Bách Duật, dù mối ân oán này qua bao nhiêu năm, hận thù của tôi với nhà họ Tần các người cũng mãi mãi không biến mất!"
"Nhất là anh, Tần Bách Duật, tất cả hành vi của anh với Kỳ Hằng, đừng nôn nóng, nhất định tôi sẽ đáp trả anh gấp bội! Hơn chục năm nay tôi sống bất hạnh nhường nào thì từ nay về sau, nhà họ Tần cũng đừng bao giờ hòng yên ổn!"
Giờ phút này, cuối cùng Tống Kỳ Ngự cũng trở mặt với nhà họ Tần.
Sự nho nhã và dịu dàng trước kia của anh ta đã không còn, thay vào đó là kẻ báo thù bị thù hận che mù lí trí.
Nét cười trên mặt bà cụ Tống cũng hoàn toàn phai nhạt. Bà ta vỗ lưng dựa, nói sâu xa: "Ông chủ Tần, dù chuyện cũ đã qua, nhưng sẽ không biến mất, nhà họ Tần hại con trai tôi, đây là sự thật không thể chối cãi!"
Nhà họ Tống, muốn "tuyên chiến" với nhà họ Tần.