CHƯƠNG 1018: BÂY GIỜ CẬU Ở CHỖ TỒI TÀN THẾ NÀY HẢ?
Lăng Tử Hoan bị ánh mắt Tần Bách Duật dọa cho tê dại cả da đầu. Cô nàng đỏ mắt, không cam chịu nói, "Chị, chị đừng nói xin lỗi, em không làm sai mà. Ai bảo bọn họ đánh chú Hai thành như vậy? Chú Hai chảy máu miệng luôn kìa, em chỉ ném có rổ rau xanh thôi, tại sao phải xin lỗi chứ?"
Kiều Mục thấy đôi mắt Lăng Tử Hoan ngấn nước thì trong lòng đau nhói.
Hoắc Vân há miệng thở hổn hển, bọt nước trên mặt đã được Nghiên Thời Thất lau sạch. Lúc đầu cô nàng đã cố nén cơn giận, thế nhưng nghe thấy Lăng Tử Hoan nói mấy lời này bèn cười lạnh đáp trả, "Bản lĩnh chú Hai của cô không bằng người khác, đánh không lại anh trai tôi, trách ai đây hả?"
"Cô..."
"Ầm ĩ đủ chưa?" Lúc này, anh tư Tần trầm giọng lên tiếng, lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, hơi nhíu đôi mày rậm lại, có vẻ không hài lòng.
Lăng Tử Hoan cắn môi không nói gì. Hoắc Vân mím môi, cúi đầu xuống.
Hoắc Minh giơ tay phủi rau xanh trên người, chống hai tay xuống đầu gối, nhướng mày lên nói, "Tần Tứ, anh ta là do tôi đánh, tôi có thể trả tiền thuốc men."
Anh ta nói chuyện với giọng điệu nhạt nhẽo, nghe không ra vui giận, bình thản không chút gợn sóng.
Còn Kiều Mục nghe anh ta nói lại không kiềm được chế giễu, "Không có tiền thuốc men đâu.
Cậu để cho tôi đánh lại là được."
"Chỉ bằng anh? Xem ra khó đấy!" Hoắc Minh dừng tầm mắt âm trầm trên người Kiều Mục, nói một câu ngắn gọn đầy khinh miệt.
Anh hai Kiều nghiến răng nghiến lợi, lại không có lời nào để đáp trả.
Bởi vì anh ta nói không sai!
Mình đúng là không phải đối thủ của anh ta!
Tần Bách Duật nhìn Hoắc Minh, rồi nhìn lại
Kiều Mục, nói: "Cậu ấy là quán quân Quyền Anh WE quốc tế. Anh thật sự đánh không lại cậu ấy đâu."
Kiều Mục nghẹn họng, cảm thấy mình sắp bị tức chết rồi.
Hoắc Minh nhướng mày nở nụ cười đắc ý.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nghe thấy một câu cảnh cáo từ Tần Bách Duật, "Hoắc Minh, cậu còn làm anh ấy bị thương lần nữa, thì chúng ta không anh em gì nữa hết."
Giữa anh em với nhau, không có chuyện bên thân bên sơ.
Với anh mà nói, ai cũng quan trọng như nhau.
Nụ cười bên môi Hoắc Minh thoáng cứng ngắc,
"Tần Tứ, cậu đúng là nhiều anh em!"
Tần Bách Duật nghe vậy cũng chẳng phản đối, chỉ gật đầu đáp, "Hai người đều là anh em của tôi!"
Nhờ vài câu nói của Tần Bách Duật mà một trận ầm ĩ lặng lẽ chấm dứt.
Kiều Mục và Hoắc Minh nhìn vào mắt nhau, nhưng chỉ một giây sau đều cùng đánh mắt đi.
Người có thể làm anh em với chú Tư tuyệt đối không phải là người bình thường. Cứ coi như là không đánh không quen.
Khoảng mấy phút sau, Lăng Tử Hoan vẫn luôn cúi đầu nãy giờ lén nhìn sang Tần Bách Duật.
Cô đặt hai tay lên đầu gối cọ tới cọ lui không ngừng, một lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn
Hoắc Vân, ngập ngừng nói, "Xin lỗi, nếu cô còn tức giận thì cứ ném rổ rau này đi!"
Nói xong, cô nhóc chỉ vào một rổ rau khác trên bàn.
Mọi người: "..."
Hoắc Vân nhìn rổ rau kia, rồi nhìn vẻ ấm ức trên mặt Lăng Tử Hoan, sau đó vuốt vuốt lọn tóc xoăn của mình, "Không cần đâu, vừa nãy tôi... đùa với cô ấy mà."
Hai cô gái trạc tuổi nhìn nhau, cứ xem như nhường nhịn là nền tảng đầu tiên của tình bạn vậy.
Lúc này, thấy mọi người đều bình tĩnh lại, Tần Bách Duật mới khẽ thở dài, "Ăn đi!"
Bên bàn ăn, mỗi người mang theo tâm trạng riêng ăn lẩu.
Chạm trán Hoắc Minh trên phố Tàu là một chuyện ngoài ý muốn.
Mà bữa ăn này, cũng trầm mặc lạ thường.
Trong bữa ăn, chỉ có Tần Bách Duật liên tục gắp thức ăn cho Nghiên Thời Thất, thỉnh thoảng dặn dò cô không thể ăn quá cay, không thể uống quá lạnh.
Chín giờ tối.
Bọn họ về đến chung cư, Kiều Mục dẫn theo
Lăng Tử Hoan đi về phòng.
Hoắc Minh và Hoắc Vân thì đi xuống tầng dưới.
Vừa vào cửa, Hoắc Minh nhìn một vòng quanh căn hộ với vẻ ngán ngẩm, "Tần Tứ, bây giờ cậu ở chỗ tồi tàn thế này hả?"