Kiều Mục thở dài một hơi: "Nhóc ngoan ngoãn học tập cho giỏi, bao giờ chú Hai rảnh sẽ sang thăm nhóc ngay!"
"Vâng, vậy cháu chờ chú đấy nhé!" Lăng Tử Hoan làm ra vẻ nhẹ nhõm khiến Kiều Mục đau lòng, rất muốn ngay lập tức bay sang với cô nhóc, nhưng... Lệ Thành còn có chuyện quan trọng hơn chờ anh ta giải quyết.
Nhịn thêm một chút thôi!
***
Cùng lúc đó, Nghiên Thời Thất vừa đi từ phòng làm việc ra phòng trà vừa gọi cho Kiều Mục, nhưng máy Kiều Mục lại báo bận.
Cô đứng trước bàn nước nhìn di động đợi một lúc.
Không tới ba phút sau, anh hai Kiều đã gọi lại.
Vừa bắt máy, anh ta đã cao giọng nói, "Em dâu, anh đang xử lí chuyện trên mạng rồi!"
Nghe anh ta nói vậy, Nghiên Thời Thất nuốt xuống lời định nói, đổi một câu, "Vâng, có vấn đề gì khó giải quyết không?"
Kiều Mục nói chắc nịch, "Không có gì khó, chuyện nhỏ thôi, đã yêu cầu Weibo cắt bỏ hot search, bình chọn cũng gỡ xuống rồi. Chuyện lần này là hiểu lầm, em đừng nghĩ nhiều. Tài khoản kia anh cũng lấy lại, những chuyện khác em cũng không cần lo, yên tâm chuẩn bị tham dự lễ trao giải là được."
Nghe Kiều Mục giải thích xong, Nghiên Thời Thất cũng không hỏi kĩ nữa.
Cô đoán Kiều Mục không làm chuyện này.
Không biết chừng là ai đùa dai, hoặc có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện mà thôi.
Nghiên Thời Thất nói cảm ơn rồi cúp máy, mở Weibo lên xem thử, thấy trang bình chọn không còn nữa thì mới yên tâm.
Cô quay lại văn phòng, nói với Thành Nghiệp Nam và Lý Kiều rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm để bọn họ yên tâm.
***
Từ ngày hôm nay, sinh hoạt của Nghiên Thời Thất đều chỉ gói gọn ở Studio Tứ Thất và Vịnh Lâm Hồ.
Trừ những lúc chị Ba gọi cô đến nhà họ Tần nói chuyện phiếm, bằng không thì hành trình của cô cứ đều chằn chặn như vậy không đổi.
Tối nào cô cũng gọi video call với anh Tư.
Công việc của anh có vẻ rất thuận lợi, Nghiên Thời Thất cũng càng ngày càng ngóng anh về.
Thời gian bình lặng trôi đi như nước chảy qua cầu, nhẹ nhàng không chút tì vết.
Chớp mắt đã tới lễ trao giải Hoa Kim.
Chiều ngày mùng bốn tháng năm, Nghiên Thời Thất đến công ty Kiều thị.
So với Studio Tứ Thất đơn giản gọn gàng thì phòng thay đồ và hóa trang của Kiều thị đa dạng linh hoạt hơn nhiều.
Trong phòng hóa trang, Dylan đã lâu không gặp ôm hộp đồ trang điểm của mình bước vào cửa.
Anh ta vừa thấy Nghiên Thời Thất thì khó chịu nói kháy, "Ây dô, không biết vị minh tinh nào đây nha, lâu rồi không gặp, tôi sắp không biết cô là ai rồi đấy!"
Dylan ai oán cong ngón tay trỏ cong vút chỉ vào cô rồi đặt hộp trang điểm xuống bàn, hếch cằm lên trời chờ người ta dỗ.
Thành Nghiệp Nam nhíu mày đi tới, đá vào đầu gối anh ta, "Sao anh lắm chuyện thế?"
Dylan hơi nghiêng người suýt ngã, hứ một tiếng, "Tốt xấu gì anh đây cũng là chuyên viên trang điểm riêng của Thập Thất ở Thiên Thừa. Hai người bỏ đi không mang theo tôi thì thôi, lại còn tự mở phòng làm việc cũng không ới ời tiếng nào. Hai người nói xem, thế không phải là... phụ lòng anh đây à?"
Nghiên Thời Thất: "..."
Cô nhìn ngón tay trỏ cong vút quen thuộc của Dylan, cười khẽ nói: "Lúc trước phòng làm việc hoạt động chưa trơn tru, gọi anh sang thì sợ thiệt thòi cho anh. Bây giờ phòng làm việc phát triển cũng hòm hòm rồi nên mới muốn kí hợp đồng lại với anh, như vậy mới coi như hợp tình hợp lí. Anh thấy thế nào?"
Dylan nghe vậy lườm cô một cái, quay sang lên mặt với Thành Nghiệp Nam: "Cậu xem mà học đi, Thập Thất giải thích khiến tôi thoải mái hơn nhiều. Cậu đúng là đồ nhà quê, chỉ biết động tay động chân là giỏi!"
Thành Nghiệp Nam nhà quê: "..."