Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cầm ảnh chụp siêu âm màu 4D ra khỏi phòng khám, cô liên tục cầm ảnh ngắm nghía cười nói.
Sau đó, hai người đi tới phòng khám của bác sĩ dinh dưỡng. Tần Bách Duật dặn Tiểu Lâm cùng vào ghi chép, còn anh đứng trong hành lang mở điện thoại lên xem.
Vừa rồi có nhiều tiếng chuông báo có thông báo mới, có vẻ rất kì lạ. Nhưng anh mới mở điện thoại lên thì lập tức có cuộc gọi đến.
Người gọi là Trác Hàn.
Tần Bách Duật thong thả bắt máy. Tiếng thở phào của Trác Hàn lập tức vang lên trong điện thoại, "Tổng Giám đốc, cuối cùng anh cũng nghe máy rồi!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Bách Duật lạnh giọng, đôi mày rậm dần nhíu chặt.
Trác Hàn vừa di chuột nghe ngóng động tĩnh trên mạng vừa nói: "Hai mươi phút trước, có người đăng lên mạng ảnh chụp trộm mợ chủ đi vào Trung tâm Mẹ và Bé. Có vài ảnh chụp được phóng to lên, lộ rõ vòm bụng nhô lên của mợ chủ."
"Hiện giờ, trên mạng đang xôn xao tin tức mợ chủ mang thai. Tôi đã bảo bộ phận tin tức can thiệp vào dư luận. Chúng ta có cần... xóa hết hot search luôn không?"
Nghe vậy, vầng trán đang nhíu chặt của Tần Bách Duật chậm rãi giãn ra.
Anh nheo mắt lại, nhìn ra hành lang, không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ dặn dò: "Tạm thời không cần, bảo bộ phận tin tức theo dõi dư luận trên mạng trước đã."
"Vâng, Tổng Giám đốc."
Trác Hàn cúp điện thoại, nhìn ảnh chụp trên màn hình máy vi tính rồi vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách bộ phận tin tức.
Lúc này, Tần Bách Duật thoát khỏi giao diện thông báo, theo sau đó là tiếng chuông báo có thông báo mới. Bây giờ, anh mới phát hiện Weibo của mình đã tràn ngập bình luận và tin nhắn.
Vô số dân mạng nhắn tin cho anh, còn có rất nhiều người tag anh, hỏi về đám cưới.
Những tiếng chuông báo trước đó cũng từ đây mà ra.
Tần Bách Duật đọc tin trên Weibo, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng dịu dàng.
Tất nhiên là sẽ có đám cưới rồi!
***
Bọn họ ra khỏi Trung tâm Mẹ và Bé. Trên đường về nhà, Nghiên Thời Thất nhận được điện thoại của Thành Nghiệp Nam.
Cô đang rất vui vẻ, lúc bắt máy nói chuyện, giọng điệu vô cùng hào hứng, "Có chuyện gì vậy?"
Thành Nghiệp Nam nghe ra giọng điệu vui vẻ của cô, nhướng mày hỏi, "Đang có chuyện vui hả?"
"Ừ, không tệ, công ty có chuyện gì sao?" Nghiên Thời Thất không cười nữa, hạ giọng hỏi.
Thành Nghiệp Nam cười ha hả, "Xem ra em còn chưa lên Weibo nhỉ? Lên Weibo xem đi, sau đó nói cho anh biết em nghĩ thế nào."
Dứt lời, anh ta cúp máy.
Nghiên Thời Thất ngờ vực nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó lên Weibo, nhìn lướt qua rồi dở khóc dở cười.
Đương nhiên cô nhìn thấy trong chủ đề bàn tán trên Weibo, vô số dân mạng đã tag @Thành Cổ Ngõ Xưa. Cô mím môi, ngẫm nghĩ nói, "Anh thấy tin tức trên mạng chưa?"
"Rồi, mới vừa thấy."
Tần Bách Duật liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt bình tĩnh lại lạnh nhạt.
Thấy vậy, Nghiên Thời Thất thuận tay đặt điện thoại sang một bên, còn tự nhiên sờ sờ bụng mình, "Dân mạng nhiệt tình như vậy thôi, anh đừng để ý làm gì."
Hôn lễ chỉ là hình thức!
Cô không thấy nhất định phải tổ chức đám cưới.
Đương nhiên, người hâm mộ cũng không có ý xấu, chẳng qua hành vi tự phát của bọn họ trông có vẻ ép buộc mà thôi.
Nghiên Thời Thất nghĩ thầm, dù có muốn tổ chức hôn lễ thì chắc cũng phải đợi đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, chứ không phải vì bị dân mạng chỉ trỏ rồi mới lôi nghi thức ra lòe thiên hạ.
Tần Bách Duật nghe cũng hiểu ý Nghiên Thời Thất. Ánh mắt từng trải của anh lóe lên tia suy tư, đáp lại theo ý cô, "Được, anh không để ý đâu."
Nghiên Thời Thất thoáng ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy kì lạ.
Cô gãi gãi mặt mình, đè nén loại cảm giác khó hiểu, lắc ảnh chụp trong tay, buộc mình dời đi lực chú ý.