Lâm Dục nhìn thấy bọn họ đi vào thì tháo khẩu trang xuống, "Cậu Tư, kiểm tra xong hết rồi!"
"Ừ, ra ngoài rồi nói!" Tần Bách Duật quay đầu nhìn Thương Lục, "Tôi ra ngoài một lát."
Thương Lục phất phất tay với anh, yên lặng tới gần giường, cúi xuống nhìn gương mặt của chú Cổ.
Sao anh ta không thấy nét gì giống Tần Tứ cả thế?!
***
Năm phút sau, mọi người tụ tập trong phòng trưởng khoa Ngoại.
Anh Cả và chị dâu cũng chạy vội tới.
Lâm Dục nói với bác sĩ Phó, trưởng khoa Ngoại: "Trưởng khoa Phó, anh nói tình hình cụ thể cho mọi người nghe đi."
Trưởng khoa Phó là đàn anh của Lâm Dục, rất nổi tiếng trong lĩnh vực ngoại khoa ở Trung Quốc.
Không những thế, ngoài trưởng khoa Ngoại, trong phòng này hiện còn có trưởng khoa Nội, trưởng khoa Chỉnh hình, trưởng khoa Da liễu và trưởng khoa Ung bướu.
Trưởng khoa Phó có thể tính là người quen cũ của Tần Bách Duật, cầm bệnh án khẽ gật đầu với người nhà họ Tần rồi mới nói: "Cậu tư Tần, vừa rồi chúng tôi đã làm các loại xét nghiệm cho bệnh nhân."
"Nghiêm khắc mà nói thì tình trạng của bệnh nhân không hề lạc quan. Về mặt ngoại khoa, bệnh nhân không có vết thương rõ ràng bên ngoài, các vết sẹo trên người đều đã lành tương đối rồi."
"Nghiêm trọng nhất là cột sống và... khối u của bệnh nhân. Hai vấn đề này thì phải nhường cho Giáo sư Lý và Trưởng khoa Vương nói."
Nói xong, Trưởng khoa Phó nhìn người lớn tuổi nhất đang có mặt trong phòng. Ông ấy là chuyên gia về ung thư.
Ông Lý có một mái tóc hoa râm, gương mặt hiền từ, đang cầm kết quả CT trao đổi với bác sĩ đứng cạnh.
Nghe tới mình, ông lắc lắc phim CT gật đầu với Trưởng khoa Phó, "Nếu người nhà bệnh nhân đều ở đây thì tôi cũng nói thẳng với mọi người luôn."
"Bệnh nhân bị ung thư hạch bạch huyết, hơn nữa, xem phim chụp thì khối u đã di căn."
"Mọi người nhìn chỗ này đi, cổ của bệnh nhân đã xuất hiện khối u, toàn bộ chỗ tối đen này đều là hình ảnh khối u chèn ép."
"Haiz, bây giờ muộn quá rồi, ung thư hạch bạch huyết vốn rất khó chữa, tốc độ phát triển lại nhanh, cho dù bây giờ để bệnh nhân dùng thuốc thử nghiệm của nước ngoài cũng không hiệu quả được bao nhiêu!"
"Tôi chỉ có thể đề xuất trị liệu bằng phương pháp an toàn, nếu thể trạng của bệnh nhân chịu đựng được thì dùng hóa trị đi."
Lời của Giáo sư Lý như sét đánh ngang tai, đập thẳng vào người nhà họ Tần.
Tần Bách Ngạn kích động đến nỗi cả người run lẩy bẩy, "Bác sĩ, không, không có biện pháp chữa khỏi à?"
Giáo sư Lý lắc đầu thở dài, "Khó lắm!"
Sau đó, Trưởng khoa Vương lại nói đơn giản tình hình cột sống của chú Cổ bị lệch sang một bên, kết quả khá giống với chẩn đoán ban đầu của Lâm Dục.
Nhưng điều khiến cho mọi người khó có thể chấp nhận nhất là tin chú Cổ mắc bệnh nan y.
Cuộc hội chẩn này như một tảng đá lớn đè nặng lên trái tim mỗi người trong phòng.
Chưa tới nửa tiếng, tất cả mọi người lại lục tục ra khỏi phòng trưởng khoa.
Trước khi ra ngoài, Lâm Dục nghiêm túc nhìn Trưởng khoa Phó, "Trưởng khoa, với tình hình trước mắt này, anh có gợi ý gì không?"
Trưởng khoa Phó bỏ bệnh án xuống bàn, khéo léo trả lời: "Làm hết sức mình, nghe theo ý trời."
"Vậy bệnh nhân còn... bao nhiêu thời gian?"
Trưởng khoa Phó nhìn về phía Giáo sư Lý, ông Lý mím môi, đưa ra một câu trả lời tương đối an toàn, "Xét theo y văn, thì hơn một nửa những ca mắc u ác tính như thế này tử vong trong vòng một năm kể từ khi phát hiện bệnh."
Lâm Dục hít một hơi lạnh, thẫn thờ nói câu cảm ơn, mất một lúc lâu mới bước từng bước nặng nề ra ngoài.