Nghiên Thời Thất rơi nước mắt như mưa, nghẹn ngào khó thốt nên lời, khóc lóc gật đầu liên tiếp.
Em đồng ý! Cả cuộc đời này đều đồng ý!
Yết hầu Tần Bách Duật nhấp nhô. Mạnh mẽ như anh, kiêu ngạo như anh, lại vì nước mắt của cô mà đỏ cả vành mắt.
Anh đè nén cảm xúc, kéo cô lại bên cạnh mình. Sau khi gật đầu với mục sư, hai người đứng trang nghiêm dưới cây thánh giá.
Phía sau, ba chàng phù rể xúc động phồng cả ngực, ba nàng phù dâu khóe mắt cay cay.
Mục sư đeo kính mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ, mười giờ mười lăm phút.
Ông khẽ gật đầu, nhìn cặp trai tài gái sắc đứng trước mặt, hỏi: "Tần Bách Duật, con có bằng lòng cưới Đoan Mộc Thời Thất làm vợ không? Trước mặt Chúa, nguyện kết làm một thể với cô ấy, yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, dù cho cô ấy nghèo khó, bệnh hoạn hay tàn tật, cho đến khi rời khỏi thế giới này. Con có bằng lòng không?"
Tần Bách Duật nắm tay cô, nói chắc như đinh đóng cột: "Con bằng lòng!"
Mục sư lặp lại lời tuyên thệ, sau đó nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
Cô vừa khóc vừa nói: "Con mãi mãi bằng lòng!"
Mục sư vui mừng nhìn bọn họ cười, "Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới."
Ngay khi mục sư dứt lời, Ôn Tranh bước tới từ đằng sau mục sư, nâng hộp nhẫn trong tay lên trước mặt họ.
Nghiên Thời Thất nhìn hai chiếc nhẫn trong hộp, hơi thở run rẩy.
Tần Bách Duật xoay người đối mặt với cô, nắm lấy bàn tay trái của cô, gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống đặt trên hộp nhẫn.
Anh lấy chiếc nhẫn hình trái tim đã chuẩn bị sẵn ra. Viên kim cương rất to được chạm trổ tỉ mỉ. Anh nhìn thoáng qua, động tác thành kính lại dịu dàng đeo vào ngón tay áp út của cô.
Viên kim cương mười bảy cara, tượng trưng cho tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn viên kim cương nặng trĩu, mím môi, kéo tay anh, gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh xuống.
Đó là món quà mà cô đã từng chuẩn bị để tặng anh Tư trong dịp sinh nhật.
Trên ngón áp út của bọn họ đều có vết ngấn đeo nhẫn.
Đây là minh chứng tình yêu của bọn họ, cũng là dấu ấn khắc vào tận xương tủy.
Nghiên Thời Thất cúi đầu, dịu dàng đeo chiếc nhẫn bạch kim nam lên cho anh.
Khoảnh khắc kết thúc buổi lễ, mục sư gật đầu cười khẽ, "Nguyện đôi nhẫn có thể trở thành tín vật vĩnh kết đồng tâm cho tình yêu trọn đời của anh Tần Bách Duật và cô Đoan Mộc Thời Thất. Chú rể, bây giờ cậu có thể hôn cô dâu của cậu được rồi."
Trong giáo đường, bọn họ đối mặt, hình bóng in vào sâu trong mắt nhau.
Tần Bách Duật nâng mặt Nghiên Thời Thất bằng hai tay, sau đó chậm rãi cúi người xuống.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, tiếng nhạc du dương vang lên trong giáo đường.
"Em yêu anh, không sợ biển người đông đúc, dùng hết dũng khí của cả quãng đời còn lại, chỉ để được gần anh thêm, dù là một centimet mà thôi..."
Đây là đoạn nhạc cô từng hát cho anh Tư nghe. Hôm nay nó lại trở thành ca khúc chủ đề trong đám cưới, vang vọng mỗi góc giáo đường.
Nghiên Thời Thất nắm chặt cổ tay Tần Bách Duật. Một nụ hôn nhẹ chìm đắm trong lời, từng giọt từng giọt nước mắt men theo khóe mắt rơi xuống.
Cô nhằm nghiền hai mắt, không thấy được khóe mắt anh cũng long lanh ánh nước.
Yêu anh là chuyện đã được định sẵn trước.
Sau này sớm chiều, bất luận gian khổ, cũng nhất định sẽ không lãng phí quãng đời còn lại.
Trong giáo đường, tất cả mọi người đều vỗ tay mừng cho bọn họ.
Có ước ao, có cảm động, có tiếc nuối, có mãn nguyện.
Có nhiều người yêu anh, cũng có nhiều người yêu cô. Nhưng chung quy trên thế giới này, chỉ có một Tần Bách Duật, cũng chỉ có một Nghiên Thời Thất.
Anh thuê cả trấn Phổ Lan để tổ chức một buổi hôn lễ độc đáo cho cô.
Anh tự mình thiết kế áo cưới có một không hai cho cô, để cô trở thành cô dâu đẹp nhất.
Anh tự mình gọi điện thoại cho mỗi một người thân bạn bè, đưa tất cả những người mà cô quan tâm tới hội trường.
Hôn lễ được tổ chức vào mười giờ mười lăm phút. Bởi vì lúc cô mười tuổi, gặp được anh mười lăm tuổi.
Ngày hôm nay, ngày mùng 5 tháng 5, lập hạ.