Mặt bếp phó lập tức biến sắc, vỗ mạnh lên vai cô một cái, "Cậu nhóc này, nghe ai nói bậy bạ thế! Đừng có nói năng linh tinh nghe chưa! Để ông chủ nghe được sẽ trừ lương cậu đấy!"
Ôn Tranh thấy dáng vẻ đầy cảnh giác của anh ta, lòng chợt chùng xuống.
Xem ra là thật rồi!
Cô nén cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt xuống, cùng bếp phó quay về nhà bếp.
Cô lại thử thăm dò: "Thì ra lời đồn bên ngoài đều là thật à!"
Bếp phó dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai khác bèn khoác vai cô, nhắc nhở: "Tiểu Tranh à, tôi thấy cậu mặt mũi sáng sủa, rất được lòng người khác, anh Lưu đây cũng không giấu giếm cậu làm gì. Cậu là người mới, phải ghi nhớ quy định của nhà họ Lôi. Trong nhà này, đừng bao giờ bàn luận chuyện của chủ nhà. Họ tốt hay xấu đều không liên quan đến chúng ta, làm tốt việc của mình là được, biết chưa?"
Ôn Tranh nhìn vẻ mặt ngầm cảnh cáo của anh ta, nhếch môi, "Vâng, tôi biết rồi!"
Bếp phó đã gần bốn mươi, thấy Ôn Tranh ngoan ngoãn đáp lại liền nở nụ cười hài lòng, "Thật ra trong nhà bếp, tôi cũng có nghe nói đôi chút tình trạng sức khỏe của cậu Cả. Nhưng không nặng đến thế đâu, cậu đừng nghe người ngoài ăn nói linh tinh. Lúc tôi vừa mới đến cũng hệt như cậu, rất tò mò chuyện của chủ nhà. Thế này đi, đợi có cơ hội tôi sẽ để cậu đưa thức ăn cho các vị chủ nhà, xem như giúp cậu được biết thêm một chút!"
Ôn Tranh vui mừng ra mặt, "Cảm ơn anh Lưu!"
"Đừng khách sáo, anh em với nhau nói cảm ơn thì xa cách quá!"
Có được lời hứa hẹn của anh Lưu bếp phó, tâm trạng Ôn Tranh nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô quay về nhà bếp, tiếp tục tập trung làm việc.
Bắt đầu từ hôm nay, bản thân cô cũng cố hết sức tránh xa những nguyên liệu nặng mùi dễ gây nôn nghén.
***
Ba ngày sau, hai giờ rưỡi chiều.
Ôn Tranh buồn chán ngồi trên bậc thềm bên ngoài nhà bếp, nhìn ra lối mòn trong vườn hoa phía trước, mặt ủ mày chau.
Cô đến đây ba ngày rồi. Bình thường ngoài nhà bếp và khu nhà dành cho người làm ra, cô không có cơ hội đến nơi nào khác, chứ đừng nói đến chuyện đi tìm phòng ngủ của Lôi Duệ Tu. Đúng là đã khó càng thêm khó.
Tòa biệt thự kiểu cổ này có diện tích rộng mênh mông, các căn biệt thự cách nhau rất ха.
Bình thường bảo vệ đi tuần cũng phải di chuyển bằng xe điện, hơn nữa mỗi căn biệt thự đều có đội ngũ người làm riêng, không có lí do chính đáng không thể tự ý đến gần.
Ôn Tranh nặng nề nhíu mày.
Cô không định lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, nhưng với tình hình trước mắt, cô lại không tìm được cách nào.
Còn chưa gặp được người đã thấy tình hình tệ thế này rồi, cô không yên tâm nổi.
"Bếp trưởng, bếp trưởng có ở đây không?"
Đột nhiên, một chiếc xe điện dừng lại trước sân nhà bếp.
Một cô giúp việc hối hả chạy đến, còn cao giọng gọi to.
Ôn Tranh lắc đầu đứng dậy, khẽ đáp, "Bây giờ trong bếp không có ai, đều đi nghỉ cả rồi. Sao thế?"
"Vậy... anh có thể giúp tôi đun một cốc sữa nóng không? Phải nhanh, càng nhanh càng tốt!"
Đun một cốc sữa nóng?!
Giữa trưa thế này, ai uống chứ?!
Ôn Tranh ngờ vực, đang định đi vào bếp thì cô người làm đã giậm chân hối thúc, "Anh nhanh chân nhanh tay chút đi, cậu Cả đang đợi uống đấy!"
Cậu Cả?!
Lôi Duệ Tu!
Mắt Ôn Tranh lập tức sáng rực, "Sữa trong bếp đều được bảo quản trong tủ lạnh, nếu cô sốt ruột cứ về chăm sóc cậu Cả trước đi, tôi hâm sữa xong sẽ mang qua cho cô."
Cô giúp việc nghe xong thoáng do dự, "Thế này..."
Ôn Tranh biết cô ta đang do dự, mắt lóe lên, đến trước mặt cô ta, "Chị đừng nôn nóng, hâm nóng sữa cũng cần thời gian mà. Chị cứ quay về trước đi, sức khỏe của cậu Cả quan trọng hơn. Lát nữa hâm nóng sữa xong tôi sẽ gọi bảo vệ đánh xe đưa tôi qua đó, được chứ?"