Người Dấu Yêu

Chương 1419


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1419: NẾU BA ĐỘNG VÀO CÔ ẤY THÌ CON SẼ PHÁ HỦY SẢN NGHIỆP NHÀ HỌ LÔI

 

Anh vừa dứt lời thì Ôn Tranh xuất hiện sau lưng Lôi Hạc Đình.

 

Cô nhìn Lôi Duệ Tu và quản gia, ngay sau đó đứng bên cạnh Lôi Hạc Đình, thấp giọng nói nhỏ, "Cảm ơn lời dạy bảo của ông chủ, tôi sẽ nhớ kĩ trong lòng."

 

Cảnh tượng này khiến Lôi Duệ Tu kinh ngạc nhướng mày.

 

Lôi Hạc Đình lạnh nhạt đáp lại, "Ừ, thay tôi chăm sóc cậu Cả cẩn thận, mọi người ra ngoài hết đi."

 

Ôn Tranh lẳng lặng xoay người đi về phía Lôi Duệ Tu. Vừa đi đến gần xe lăn, Hàn Mạt ở sau lưng bỗng nhắc nhở, "Cậu quên đồ này."

 

"Cảm ơn." Ôn Tranh bước nhanh quay lại, đến trước mặt Hàn Mạt nhận lấy bọc thuốc rồi gật đầu cảm ơn.

 

Ôn Tranh xách túi đi đến trước mặt Lôi Duệ Tu, vẻ mặt bình thản nói, "Để cậu Cả chờ lâu rồi."

 

Đôi mắt đằng sau kính râm của Lôi Duệ Tu bỗng nheo lại, cẩn thận quan sát vẻ mặt Ôn Tranh.

 

Nhưng nhìn nửa ngày vẫn không thấy có bất kì manh mối nào.

 

Lôi Duệ Tu đá lưỡi quanh khoang miệng, quay đầu dặn dò quản gia, "Mọi người xuống tầng chờ tôi."

 

"Cậu Cả..."

 

Quản gia vẫn muốn gàn, rất sợ anh với ông chủ lại xảy ra xung đột.

 

Quan hệ của hai cha con này đã căng như dây đàn từ lâu rồi, lần nào gặp nhau cũng giương cung bạt kiếm.

 

"Đi ra ngoài!"

 

Lôi Duệ Tu nghiêm giọng lặp lại, quản gia hết cách, đành vâng lời, đưa Ôn Tranh cùng vệ sĩ xuống tầng trước.

 

Lúc đó, Lôi Duệ Tu đứng trước mặt Lôi Hạc Đình, gương mặt tương tự của hai cha con bừng bừng phẫn nộ.

 

"Người giúp việc này quan trọng với anh lắm sao?" Lôi Hạc Đình phá vỡ yên lặng.

 

Lôi Duệ Tu nhướng mày, thái độ cương quyết, "Đúng, rất quan trọng. Quan trọng đến mức dù là ba thì cũng không được động vào một sợi lông chân của cô ấy."

 

Trước giọng điệu ngang ngạnh của Lôi Duệ Tu, Lôi Hạc Đình không những không giận mà còn mỉm cười, "Vậy ra cô ta chính là lí do khiến anh không chịu kết hôn với Đường Diệu Tuyết sao?"

 

"Lí do tại sao con không chịu kết hôn với Đường Diệu Tuyết, trong lòng ba biết rất rõ. Ba đừng nuôi ý định gì đen tối với cô ấy, ít nhất như vậy chúng ta còn có thể duy trì quan hệ hiện tại."

 

Giọng Lôi Duệ Tu sặc mùi cảnh cáo, cánh mũi phập phồng. Anh thật sự tức giận.

 

"Vậy nếu tôi động vào cô ta thì sao?" Lôi Hạc Đình hỏi dò.

 

Lôi Duệ Tu nhếch môi, chậc lưỡi nói: "Nếu ba động vào cô ấy thì con sẽ phá hủy sản nghiệp nhà họ Lôi."

 

"Anh dám!"

 

Lôi Duệ Tu bật cười lạnh lẽo, "Ba, ba không tin thì cứ thử mà xem!"

 

Nói xong, Lôi Duệ Tu cười lạnh, xoay người đi về phía cầu thang.

 

Dù anh bước đi có phần chậm chạp nhưng tiếng bước chân vang lên vẫn rất mạnh mẽ.

 

Lôi Hạc Đình nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở cầu thang, cuối cùng lắc đầu bật cười.

 

Hàn Mạt đứng sau lưng nhìn ông cau mày khó hiểu, "Vì sao ông chủ lại cười?"

 

Lôi Hạc Đình xoay người lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hàn Mạt, ông thở dài nói: "Thằng nhóc này cũng sắp ba mấy tuổi đầu rồi mà vẫn hành động cảm tính như vậy. Nhưng mà, thật không ngờ nó lo cho cô bé kia đến thế, cũng coi như là chuyện tốt!"

 

Hàn Mạt nghe xong thì như rơi vào màn sương mù, liếc về phía cầu thang, kinh ngạc ngờ vực hỏi: "Cậu kia... là nữ sao?"

 

"Ừ, bắt đầu từ hôm nay, sau này nếu tôi không có ở đây thì cậu cứ cho phép con bé tùy ý ra vào phòng sách này."

 

Hàn Mạt kinh hãi, "Ông chủ, trong phòng sách có rất nhiêu tài liệu quan trọng, như thế chủ quan quá không?"

 

Lôi Hạc Đình chắp tay đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, "Anh cứ làm theo lời tôi nói là được rồi. Nếu bọn nhỏ yêu thương nhau thì người làm cha như tôi đây cũng chỉ còn cách âm thầm giúp đỡ thôi! Nghĩ lại năm đó, nếu tôi có thể kiên quyết bền bỉ như thằng bé, chắc sẽ không phải tiếc nuối đến tận bây giờ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...