Trước khi cúp máy, Tổng Giám đốc Tề đột nhiên trở giọng, "Ông Lôi, nghe nói gần đây nhà họ Lôi lại tuyển thêm không ít người làm à?"
Lôi Nhạc Đình đầy vẻ khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Chuyện này... tôi không rõ lắm, tất cả do bộ phận hành chính của gia tộc sắp xếp. Có vấn đề gì sao Tổng Giám đốc Tề?"
"À!" Tổng Giám đốc Tề cười khẩy, "Không vấn đề gì, chẳng qua nghe nói nhà họ Lôi ở Nam Hải đào tạo người làm cực kì nghiêm khắc, chẳng bù cho người làm nhà tôi làm việc vì cũng vụng về, khiến tôi rất đau đầu. Nếu sau này có cơ hội đến Nam Hải, tôi cũng muốn học hỏi cách quản lý nhân sự của nhà họ Lôi."
Lôi Nhạc Đình không nghi ngờ gì, sảng khoái người nói: "Ra là vậy, nếu Tổng Giám đốc Tề không chê thì để tôi chọn vài người giúp việc lâu năm cử qua bên đó nhé?"
Tổng Giám đốc Tề từ chối thiện chí của ông ta, nói với vẻ sâu xa: "Không cần đâu, sớm muộn cũng gặp mặt, hà tất phải làm vậy!"
Câu này, Lôi Nhạc Đình nghe không hiểu.
Khi ông ta định hỏi lại thì đối phương đã cúp máy.
Lôi Nhạc Đình ngơ ngác nhìn di động chốc lát. Chuyện nhà họ Lôi quản lý người làm nghiêm ngặt cũng đáng để Tổng Giám đốc Tề quan tâm ư?
Ông ta không hiểu mô tê gì, đành gạt phăng đi.
Chỉ cần ông ta bám vào được gốc đại thụ là Tổng Giám đốc Tề này, thì sợ gì không lật đổ được cha con Lôi Hạc Đình!
Không lâu sau, Lôi Nhạc Đình đứng dậy mở cửa phòng, vừa ngước lên đã thấy Lôi Duệ Phàm đang đứng trên hành lang, điệu bộ thấp thỏm rất rõ.
Ông ta thở dài, "Rốt cuộc có chuyện gì mà khiến con quên cả phép tắc? Chẳng phải ba đã từng nói, không có chuyện quan trọng thì không được xông vào phòng sách của ba à?"
Lôi Duệ Phàm tức tối vò đầu, "Ba, con đương nhiên biết phép tắc chứ, chẳng qua chuyện quá gấp nên con mới phải đến tìm ba."
"Chuyện gì? Vào trong rồi nói!" Lôi Nhạc Đình mở cửa phòng, đi cùng Lôi Duệ Phàm vào trong, chưa kịp ngồi xuống anh ta đã tức tối lên tiếng, "Ba, chúng ta bị Lôi Duệ Tu chơi khăm rồi! Lô hàng ở cảng vốn không phải do anh ta cho người giữ lại. Lúc nãy con bảo anh ta thả hàng cho chúng ta, nhưng anh ta lại nói mình không quyết định được. Chúng ta bị anh ta lừa rồi!"
Nghe Lôi Duệ Phàm gần như đang gào lên, Lôi Nhạc Đình vừa lắc đầu vừa lấy xì gà từ trong hộc tủ ra.
Ông ta xoay điếu xì gà trong lòng bàn tay rồi chỉ Lôi Duệ Phàm đang ngồi đối diện, "Con đấy, gặp chuyện cứ nóng nảy quá, ba đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi sao con vẫn không chịu nhớ. Tối qua ba đã nhắc nhở con rồi, Lôi Duệ Tu mang lô hàng trong container ra để trao đổi với con, chưa chắc nó đã biết được nội tình thật. Tự con sợ bóng sợ gió, cũng không trách được nó lừa con!"
"Ba?" Lôi Duệ Phàm nhíu mày nhìn Lôi Nhạc Đình, trong lòng càng thêm căm hận Lôi Duệ Tu.
Nếu không tại anh ta, mình đã không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Khi không lại bị người khác cười nhạo, còn có khả năng thiệt hại toàn bộ lô hàng nhập khẩu.
Lôi Nhạc Đình thấy anh ta tức giận sùng sục, bình thản chỉ vào ghế sô pha, "Con ngồi xuống trước đi! Tiểu Phàm à, mấy tháng qua con và Lôi Duệ Tu đọ sức với nhau, lẽ nào vẫn chưa nhìn ra được sao? Nó kế thừa sự mưu mô xảo quyệt của Lôi Hạc Đình, xét về tâm cơ, sợ là lúc này con vẫn chưa phải đối thủ của nó đâu. Với tính tình nóng nảy của con, lấy gì để so tài cao thấp với nó?"
Lôi Duệ Phàm không nén được cơn giận, nét mặt đầy nóng vội, "Chẳng lẽ cứ thế cho qua sao?"
Lôi Nhạc Đình ngậm xì gà, châm lửa rít một hơi xong mới bình tĩnh nói, "Đương nhiên là không thể bỏ qua như thế được! Nếu nó muốn kiếm chuyện từ lô hàng ở cảng Nam Thương thì cứ mặc cho nó làm đi. Lần sau, cha con chúng không may mắn thế nữa đâu! Nhưng con cũng phải nhớ kĩ cho ba, sau này tránh xa Lôi Tiểu Ngũ một chút!"