CHƯƠNG 1424: CẬU NHÌN THẤY À?
Dưới ánh trăng mờ, một bóng người cao gầy chậm rãi bước ra khỏi tán cây che khuất mình.
Ôn Tranh vừa thấy rõ đối phương thì càng ngạc nhiên, "Hàn Mạt?"
Giữa đêm hôm thế này, sao anh ta lại xuất hiện ở gần biệt thự của Lôi Duệ Tu?
Hàn Mạt cầm một xấp tài liệu bước tới trước mặt Ôn Tranh, gật đầu với cô, "Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?"
Ôn Tranh nhìn thấy tập giấy tờ trên tay anh ta, ánh mắt hơi lóe lên, "Anh nghe thấy hết rồi à?"
"Ừ, nếu cô cần tài liệu về Lôi Duệ Phàm thì tôi có thể đưa cho cô."
Hàn Mạt lặp lại câu nói vừa rồi, mà điều này cũng khiến Ôn Tranh khó hiểu, "Vì sao?"
"Giúp cô, cứ coi như đây là lệnh của ông chủ đi."
Hàn Mạt giải thích ngắn gọn, mà Ôn Tranh lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt của Hàn Mạt, vừa suy ngẫm vừa nói, "Có nghĩa là chính ông chủ bảo anh nửa đêm đến đây à?"
Hàn Mạt nhìn thẳng Ôn Tranh, đưa tập tài liệu trong tay cho cô, "Tôi tới đưa đồ cho cô. Đúng là ông chủ sai tôi đến vào giờ này. Tôi vốn định giao cho vệ sĩ bên dưới, nhưng vừa vặn thấy cô đi ra ngoài. Không phải tôi cố ý nghe trộm cô nói chuyện với người khác, tôi cũng sẽ không nói với cậu Cả chuyện này đâu, cô yên tâm đi."
Ôn Tranh nhận lấy túi tài liệu, nhìn anh ta đầy dò xét, "Đây là cái gì?"
"Tài liệu giúp cô hiểu rõ hơn về nhà họ Lôi."
Ôn Tranh không mở ra xem ngay, chỉ nắm trong tay miết nhẹ, "Nếu không gặp tôi đi ra ngoài thì anh định giao cho vệ sĩ à? Anh không sợ lộ sao?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của Ôn Tranh, Hàn Mạt cười khẽ lắc đầu, "Đây là hồ sơ tóm tắt của các thành viên trong nhà họ Lôi, vệ sĩ sẽ không nghi ngờ, vì không có gì bí mật cả. Mặt khác, ông chủ còn muốn tôi nhắn cô một câu."
"Câu gì?"
Hàn Mạt khép mi nói nhỏ, "Ý ông chủ là, sau khi cô xem xong tập tài liệu này, nếu thật sự quyết tâm ở lại thì ba giờ chiều mai đến phòng sách gặp ông ấy. Cô đừng lo bị phát hiện, ông chủ sẽ sắp xếp cẩn thận trước, ít nhất cũng không để cậu Cả phát hiện ra đâu."
Sự đề phòng trong mắt Ôn Tranh thoáng giảm bớt, "Nhờ anh chuyển lời cho ông chủ giúp, tôi sẽ có mặt đúng ba giờ chiều mai."
Ý là không cần biết cô có xem tài liệu này hay không, cô nhất định sẽ ở lại.
Hàn Mạt gật đầu, giọng nói không chút dao động, "Tôi sẽ chuyển lời, hẹn gặp cô ngày mai."
Ôn Tranh nhìn theo Hàn Mạt xoay người biến mất trong đêm, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu trong tay.
Sao cô cảm thấy ông chủ còn sốt sắng chuyện tranh giành vị trí vợ chưa cưới của Lôi Duệ Tu hơn cả cô thế?!
Ôn Tranh lật thử vài trang tài liệu, hít sâu một hơi, quay đầu về biệt thự.
Cô nhẹ nhàng nhảy vào. Cửa sổ tầng một không quá cao, cho dù đang mang thai nhưng cô vẫn rất linh hoạt.
Sau khi nhảy vào hành lang, Ôn Tranh lần theo ánh sáng mập mờ của đèn tường để đóng cửa sổ lại.
Lúc quay người lại, cô giật mình suýt kêu lên thành tiếng.
"Anh, anh..."
Một tay Ôn Tranh vẫn đang bám bệ cửa sổ, tập tài liệu trong tay cũng rơi "soạt" xuống đất.
Lôi Duệ Tu đến đây từ lúc nào?!
Anh đang ngủ trong phòng cơ mà?!
Lôi Duệ Tu yên lặng đứng trước mặt Ôn Tranh, mái tóc rối bù, trên người vẫn mặc chiếc áo ngủ màu xám kia.
Anh nheo mắt ngồi xuống nhặt tập tài liệu lên, hơi tức giận hỏi, "Đây là cái gì?"
Ôn Tranh há miệng thở d ốc, sau khi thở lại bình thường, cô nhìn thẳng vào Lôi Duệ Tu, "Cậu Cả, cậu nhìn thấy à?"