Người Dấu Yêu

Chương 1314


Chương trước Chương tiếp

Nghiên Thời Thất mím môi, ánh mắt trong trẻo, "Em cũng đang có ý này, có điều không cần vội, đợi em nghĩ xong rồi nói."

Dứt lời, cô nhớ tới chuyện bưu kiện, chớp chớp mắt, nói: "Chiều nay Tống Kỳ Ngự gửi cho em một hộp bưu kiện, là một thùng dược mỹ phẩm và sữa bột. Anh nói xem anh ta có ý gì vậy?"

Tần Bách Duật nhớ lại vừa rồi mình cũng nhìn thấy hộp bưu kiện trên bàn trong phòng khách, "Dù anh ta có ý gì đi nữa, thì em cũng cứ mặc kệ đi."

"Vâng, em cũng nghĩ như vậy. Lát nữa, em sẽ bảo người giúp việc xử lí mấy món đó, nếu không cũng chẳng yên tâm."

Giọng điệu nghiêm nghị của Nghiên Thời Thất thể hiện sự xung đột và không mấy tin tưởng đối với Tống Kỳ Ngự.

Loại tâm lý này khá giống với việc "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng".

Bây giờ, hai nhà Tần - Tống đã hoàn toàn đối địch với nhau rồi, vậy thì càng nên mạnh ai nấy sống, không can thiệp lẫn nhau mới đúng.

Ánh nắng dần dần lặn về phía tây. Tần Bách Duật ôm vai cô, trầm giọng dặn dò, "Sau này, nếu có bưu kiện gửi đến Vịnh Lâm Hồ, em cứ từ chối nhận hết đi."

Anh vừa dứt lời thì nghe tiếng chị Lâm gõ cửa phòng ngủ, "Cậu chủ, cô chủ, ăn cơm được rồi."

Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật sóng vai đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi ngang bức tường treo ảnh kỷ niệm ngoài hành lang, cô kéo cổ tay anh Tư.

"Anh không nhận ra có gì khác sao?"

Cô vừa nói vừa không quên hất cằm về phía vị trí chính giữa các bức ảnh treo trên tường.

Tần Bách Duật chỉ nhìn lướt qua một cái, rồi hơi cúi đầu xuống, giọng gợi cảm trìu mến, "Em đổi ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta thành ảnh chụp con trai, không sợ anh nổi máu ghen hay sao?"

Thật ra, lúc đi lên cầu thang, anh đã nhận ra ảnh chụp treo trên tường thay đổi.

Lúc này, ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn phóng to vốn nằm chính giữa, đã được đổi thành một khung ảnh lồng kính.

Là ảnh chụp siêu âm màu 4D của Bé Tần.

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất dùng khuỷu tay huých anh một cái, ánh mắt rạng rỡ, "Làm gì có người nào ghen với con trai như anh chứ?"

Buổi chiều, trong lúc rảnh rỗi, cô đã treo ảnh chụp Bé Tần lên trên bức tường này.

Tần Bách Duật nhìn xoáy vào cô, sau đó ôm cô đi về phía cầu thang, "Xuống nhà ăn cơm trước đã."

Nghiên Thời Thất nhìn gò má của anh, giơ tay xoa xoa bụng, "Có phải là... anh không thích con trai không?"

Ngày hôm nay, sau khi từ Trung tâm Mẹ và Bé về, cô đã cảm thấy anh Tư có vẻ rất bình thản với kết quả khám.

Là không thích con hay là không thích con trai?

Tần Bách Duật thả chậm bước chân xuống cầu thang, "Tính ra thì anh thích có con gái giống em hơn. Nhưng sinh con trai cũng không tệ, đợi sau này lớn lên có thể bảo vệ em gái, thuận tiện kế thừa nhà họ Tần và Bất động sản Tần thị."

Nghiên Thời Thất: "???"

Ở đâu ra em gái?

Cô hơi phồng má lên, "Tạm thời không nói đến chuyện có em gái hay không. Chỉ nói tới chuyện anh giao nhà họ Tần và Tần thị cho con, vậy còn anh thì sao?"

Tần Bách Duật cười khẽ, "Có thể về hưu sớm, để cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới."

Nghe vậy, trong lòng Nghiên Thời Thất nóng hầm hập lên.

Cô ngửa đầu nhìn Tần Bách Duật đang mỉm cười mà mặt mày lại vô cùng nghiêm túc, không khỏi xót xa thay cho Bé Tần trong bụng cô.

Con trai, sau khi lớn lên, con tự mình cầu may đi!

Ba con thật sự dám làm chuyện này đấy!

Còn bưu kiện do Tống Kỳ Ngự gửi tới đã bị người giúp việc xử lí ngay trong đêm.

Nghiên Thời Thất không hỏi nhiều. Bây giờ trong nhà thuốc bổ nhiều không kể xiết, cô thật sự không cần sự quan tâm mơ hồ của người ngoài.

***

Ngày tháng yên ả luôn trôi nhanh như dòng nước chảy, đều đều không để lại bất cứ gợn sóng và dấu vết.

Lời gợi ý của anh Tư làm cho Nghiên Thời
Thất thấy hứng thú. Mấy ngày sau đó, cô vẫn luôn trăn trở một chuyện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...