CHƯƠNG 1423: TÔI CÓ THỂ CHO CÔ TÀI LIỆU CỦA LÔI DUỆ PHÀM!
Lôi Duệ Tu đặt lọ thuốc lên chăn của mình, "Vậy bây giờ cậu giúp tôi tắm đi, tôi muốn xem thử cậu có cảm nóng ngất xỉu lần nữa không?"
Anh vừa nói xong, Ôn Tranh đã đặt khăn mặt xuống đi sang.
Lại còn giúp anh tắm? Cô có điên đâu, mấy việc này về sau nếu tránh được thì tránh, nếu không thì người chịu tội cũng chỉ có cô thôi!
Lôi Duệ Tu nghe được tiếng bước chân thì khẽ cười, nhỏ giọng giải thích với cô: "Đây là thuốc tăng cường hệ miễn dịch. Tôi hỏi Bạch Tư Kình rồi, cậu ta nói cậu bị cảm là do nhiệt độ trong phòng tắm cao quá, cộng thêm sức đề kháng của cậu cũng yếu nữa. Đây đều là thực phẩm chức năng bình thường, cậu uống thử mấy ngày xem. Lần sau cậu tắm cho tôi là biết ngay thuốc có tác dụng hay không."
Ôn Tranh khó hiểu nhìn Lôi Duệ Tu. Cho dù muốn biết có tác dụng hay không thì cũng không nhất thiết phải dùng cách tắm rửa chứ hả?!
Cô cầm mấy bình thuốc trên chăn lên nhìn thử, lại phát hiện nhãn sản phẩm đều đã bị bóc hết.
"Tôi không hại cậu đâu, uống đi." Lôi Duệ Tu gác hai tay ra sau đầu, uể oải thoải mái nói.
Ôn Tranh bĩu môi, đổ mấy viên thuốc ra, lấy nước trong bình ở đầu giường để uống.
Lôi Duệ Tu quan sát từng hành động của cô không bỏ sót chút nào.
Từ đầu đến cuối, cô không hỏi thêm lấy một câu.
Thậm chí còn không ngửi thử mùi thuốc luôn.
Cô nàng này không hề đề phòng anh chút nào.
Nhận ra điều này, Lôi Duệ Tu lập tức cảm thấy vô cùng mãn nguyện, thậm chí mũi chân dưới chăn cũng bắt đầu đánh nhịp.
Ôn Tranh thả lọ thuốc lại tủ đầu giường, ngước nhìn đồng hồ treo tường, "Gần chín giờ rồi, cậu Cả nghỉ sớm đi!"
"Cậu thì sao?"
Nghe cô nhắc đi ngủ, Lôi Duệ Tu lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
Ánh mắt Ôn Tranh hơi lảng tránh: "Tôi cũng đi nghỉ đây."
Lôi Duệ Tu cảm thấy cô gái này đang cố qua mặt một người mù nhưng vẫn gật đầu, thuận tay kéo chăn đắp lên ngực, "Ừ, vậy tắt đèn đi."
Đèn tắt, bốn bề yên tĩnh.
Phòng ngủ chính cách âm rất tốt, khoảng cách giữa hai người lại không xa lắm, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Tranh cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở sâu đều đặn của Lôi Duệ Tu một lúc lâu rồi mới rón rén xuống giường, ra khỏi phòng.
Trong bóng đêm đen đặc, cửa phòng vừa khép lại thì Lôi Duệ Tu cũng mở bừng mắt ra, ánh mắt trong trẻo tỉnh táo.
Muộn thế này rồi, cô còn định đi đâu?!
Lôi Duệ Tu nheo mắt, xốc chăn lên đi theo.
Ra tới sân biệt thự, Ôn Tranh né tránh tất cả những vị trí có vệ sĩ theo dõi, men theo góc tường, đứng dưới tàng cây tối đen không ai thấy, cầm di động lên gọi điện thoại.
"Tra cho tôi tất cả các tài liệu gần đây nhất liên quan đến Lôi Duệ Phàm."
Đầu dây bên kia ngẩn ra, "Chị Đại, gần đây là khoảng bao lâu? Ba tháng? Năm tháng?"
Ôn Tranh nghĩ một lát mới trầm giọng đáp,
"Khoảng nửa năm trở lại đây."
Cô cần biết sau khi Lôi Duệ Tu quay lại Nam Hải thì con cá nheo kia đã giở trò gì với anh!
"Vâng, nhưng mà... chị Đại, gần đây chuyện chị ở Nam Hải đã bị người kia phát hiện rồi, chị nhớ cẩn thận."
Đối phương nhắc nhở khiến Ôn Tranh cũng cảm thấy nặng nề.
Cô siết chặt tay, gương mặt lạnh lùng, "Tôi biết rồi!"
Ôn Tranh cúp điện thoại, tâm trạng bối rối.
Cô đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn bóng đêm mờ mịt, cảm giác vô cùng khó nghĩ.
Cũng không biết bây giờ cô thay đổi kế hoạch lúc trước là phúc hay họa.
Ôn Tranh thở dài một tiếng, vừa quay người định về biệt thự thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên cách đó không xa, "Tôi có thể cho cô tài liệu liên quan đến Lôi Duệ Phàm."