CHƯƠNG 1039: ANH Ở PARMA TÁM NĂM
"Anh ấy là Hoắc Mang, anh trai của Hoắc Minh."
Hoắc Mang chừng ba mươi lăm tuổi, vóc dáng tương tự Hoắc Minh, gương mặt lạnh lùng uy nghiêm. Ngay cả Hoắc Vân đứng bên cạnh vừa nhìn thấy anh ta cũng vô thức đứng thẳng lưng lên.
"Kết hôn rồi à?" Tầm mắt của Hoắc Mang rơi lên ngón áp út tay trái của Tần Bách Duật. Chiếc nhẫn đại biểu cho người đã kết hôn kia trông rất chói mắt.
Tần Bách Duật gật đầu. Hoắc Mang cười vỗ lên vai anh, "Được lắm! Đi gần năm năm, tôi chờ nghe lời giải thích của cậu đấy!"
Hoắc Mang nói rồi xoay người khen ngợi Hoắc
Minh, "Chú Hai, làm tốt lắm!"
Chẳng những tìm được Tần Tứ, mà còn dẫn người về nữa.
Xuất sắc!
Hoắc Minh bĩu môi không nói lời nào.
Trên thực tế, đằng sau dáng vẻ vừa gặp mặt đã khởi binh hỏi tội này là sự cao hứng chờ đợi được Tần Tứ trở về, ai nấy đều rất vui mừng.
Người cuối cùng bước tới là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh duy nhất trong đám người này.
Anh ta dùng tiếng Trung lưu loát chào hỏi anh tư Tần, đến cuối cùng thì ánh mắt vẫn rơi lên mặt Nghiên Thời Thất.
Toàn thân anh ta mang đầy sắc thái quý ông, gập tay trước người khẽ gật đầu.
Nghiên Thời Thất cũng gật đâu chào hỏi anh ta.
Sau đó, mọi người lên xe, Tần Bách Duật cũng ôm Nghiên Thời Thất đi về phía đoàn xe.
Lúc này, bóng dáng Nữ hoàng sắc đẹp Ninh Á đã biến mất.
Đoàn xe dẫn đầu rời khỏi sân đỗ máy bay, mấy chiếc siêu xe khác cũng theo sát phía sau.
Một ngày này, truyền kỳ của Parma đã trở về.
***
Khoảng ba giờ chiều, đoàn xe đi tới một căn biệt thự có sân cổng ở trung tâm thành phố.
Căn biệt thự này rất đặc biệt, có tường rào vây quanh, chiếm một diện tích rất lớn.
Tuy đứng bên ngoài sẽ không nhìn thấy khung cảnh bên trong. Nhưng lúc cánh cửa chạm trổ văn hoa tự động mở ra thì đập vào mắt chính là con đường vô cùng vắng vẻ.
Nghiên Thời Thất ngồi trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài, sau khi liếc qua dò xét tài xế thì mới đè thấp giọng hỏi Tần Bách Duật: "Đây là... nhà của lãnh tụ sao?"
Cô cho rằng, nếu là đoàn xe của lãnh tụ tới đón thì thăm viếng nơi này trước là hợp lí nhất.
Nhưng Tần Bách Duật lại cười rồi dịu giọng giải thích: "Là nhà của chúng ta."
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải là cô nông cạn, nhưng biệt thự có diện tích rộng thế này, còn dùng tường rào vây lại ở ngay trung tâm thành phố lại là của anh Tư?!
Đoàn xe chạy vào tới bây giờ, con đường vẫn vắng vẻ quanh co dẫn về phía trước. Tuy nằm sừng sững trong thành phố náo nhiệt nhưng nó như đã tránh khỏi những ồn ào huyên náo bên ngoài.
Mấy phút sau, đoàn xe dừng lại trước cửa biệt thự, xung quanh là một bãi cỏ xanh um tùm.
Cách đó không xa còn có một cái hồ nước nhân tạo.
Nghiên Thời Thất bước xuống xe, hít sâu một hơi mùi cỏ xanh, chẳng hiểu sao lại rất thích nơi này.
Tao nhã, yên tĩnh, ấm áp như xuân, mà phong cảnh cũng đẹp như tranh vẽ.
Thậm chí trong đầu cô đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh năm tháng về già, hai người ngồi ở bờ hồ trước cửa, ngắm mặt trời lặn về Tây...
"Em thích nơi này sao?" Tần Bách Duật đi từ sau lưng cô tới, thấy cô nhắm hai mắt hít sâu bèn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô hỏi.
Nghiên Thời Thất gật đầu, "Thích. Không khí thoải mái, phong cảnh cũng đẹp nữa. Anh từng ở nơi này rất lâu sao?"
Cô vừa hỏi vừa xoay đầu lại, tầm mắt chạm vào ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, trong lòng lập tức mềm mại.
Tần Bách Duật ôm lấy cô, yết hầu lên xuống, rồi thấp giọng nói: "Đúng là rất lâu, tám năm không hơn không kém."
Vào năm anh mười bảy tuổi, chú Mạc thấy bệnh của anh khó chữa khỏi bèn đưa anh tới Parma.
Một năm đó, triệu chứng PTSD của anh dần nặng hơn, kèm theo triệu chứng trầm cảm khiến anh đã bắt đầu có ý niệm tự vẫn.