Người Dấu Yêu

Chương 1244


Chương trước Chương tiếp

Tống Kỳ Ngự tiếp tục tóm tắt đơn giản lịch sử của nhà họ Tống những năm qua.

 

Trước khi đi xuống, anh ta bước tới cạnh sân khấu chỉ vào màn hình lớn phía sau, "Xin phép chia sẻ với mọi người một trăm năm của nhà họ Tống trong đoạn phim tư liệu này."

 

Nói xong, anh ta bước xuống sân khấu.

 

Màn hình lớn bắt đầu phát bộ phim tư liệu về nhà họ Tống đã được chuẩn bị sẵn.

 

Hình ảnh bắt đầu từ thế kỉ trước, còn cố ý tạo hiệu ứng đen trắng.

 

Những hình ảnh và kiến trúc trong quá khứ cũng gợi lên sự hoài niệm của mọi người với những năm tháng nghèo đói đơn sơ trước kia.

 

Phim tài liệu chiếu được gần hai mươi phút thì có một tấm ảnh chụp hiện lên, thu hút ánh mắt mọi người.

 

Bối cảnh bức ảnh là một kiến trúc thời dân quốc.

 

Trong ảnh có hai người thanh niên đeo kính đứng chắp tay sau lưng, trông rất nho nhã, lịch sự.

 

Có người xì xào bàn tán: "Kia là... Tống Bình Viễn à?"

 

"Người bên cạnh là ai? Trông quen quá!"

 

"Hình như là gia chủ đời trước nhà họ Tần!"

 

"Hả? Trùng hợp vậy à? Mọi người nhớ không? Năm đó gia chủ nhà họ Tần cũng mất trong tai nạn máy bay!"

 

"Đúng đúng đúng, anh nói thế tôi cũng mới nhớ tới..."

 

Khách khứa còn đang bàn tán thì chỉ lát sau, trên màn hình xuất hiện bức ảnh hiện trường tai nạn máy bay, khắp nơi ngổn ngang hỗn độn.

 

Có lẽ vì đã quá lâu rồi, bức ảnh này cũng không đủ rõ nét, nhưng lại được lồng vào đoạn phim tư liệu khiến cho mọi người giật mình.

 

Lúc này, Tống Kỳ Ngự đã xuống khỏi bục, bước tới ngay bàn bên cạnh bàn chủ tọa.

 

Anh ta nhìn xoáy vào Tần Bách Duật và Tần Bách Ngạn ngồi cạnh nhau, cúi người cười khẩy đầy ẩn ý, "Hai người còn nhớ vụ tai nạn này không?"

 

Tần Bách Ngạn lặng lẽ nhìn về phía Tống Kỳ Ngự, thấy rõ ánh mắt khiêu khích lộ liễu của anh ta.

 

Anh Cả ngồi thẳng lưng, bộ Đường trang trên người tôn vẻ mạnh mẽ của anh lên, "Gia chủ Tống muốn nói gì đây?"

 

Tần Bách Duật thì lại cầm ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, "Anh Tống muốn tự tay rạch sẹo cũ của mình ra à?"

 

Tống Kỳ Ngự đặt hai tay lên lưng ghế của hai người, khom lưng nói nhỏ, "Cậu tư Tần đừng ở đây mở to mắt nói xạo làm gì. Có thật là người nhà họ Tần các người không biết ba tôi chết thế nào không?"

 

Tần Bách Ngạn sắc bén nhìn sang, "Cậu muốn đổ tội lên đầu nhà tôi?"

 

Lúc này, đoạn phim tư liệu vẫn đang tiếp tục.

 

Tống Kỳ Ngự không thèm để ý đến vẻ tức giận của anh cả Tần, hất cằm chỉ về phía màn hình, "Nhà họ Tần các người lòng lang dạ sói, không chỉ hại chết ba tôi mà lại còn nuốt chửng tất cả tài sản trong tay ông. Các người còn dám nói tôi đổ tội cho nhà các người à?"

 

"Từ bé tôi đã được nghe kể về sự thâm hiểm giả dối của nhà họ Tần rồi. Bản lĩnh bẻ cong sự thật của các người đúng là quá xuất sắc."

 

Giờ phút này, Tống Kỳ Ngự đã gỡ bỏ tất cả lớp ngụy trang nhã nhặn ôn hòa bình thường.

 

Anh ta không còn là vị giảng viên nho nhã trước kia nữa, mà đã trở thành người nắm vận mệnh thịnh suy của một gia tộc.

 

Tần Bách Ngạn nghe Tống Kỳ Ngự ăn nói ngỗ ngược thì nổi giận.

 

Tính đến bây giờ, rất ít người dám đứng trước mặt người nhà họ Tần nói lung tung.

 

Anh hừ lạnh, cất giọng mạnh mẽ, "Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt với đạo đãi khách của nhà họ Tống rồi. Mục đích bà cụ Tống gửi thiệp mời chính là để cậu đến nói mấy câu vô lễ này với tôi à?"

 

Tống Kỳ Ngự nghe Tần Bách Ngạn chất vấn thì bật cười, "Mới thế đã nổi giận rồi? Ba tôi mất mạng, tôi cũng giận không kém đâu!"

 

"Tôi chuẩn bị buổi tiệc trăm năm này vì nhà họ Tần các người đấy. Mở to mắt xem bộ phim tài liệu này đi, nếu không phải vì các người, năm đó ba tôi sao lại chết?"

 

"Nếu không phải người nhà họ Tần bức ép ông ấy thì sao ông ấy phải lên chiếc máy bay đó, sao phải đi cùng cặp cha mẹ đáng chết của các người chứ?"

 

"Ba tôi chết, nhà họ Tống loạn hết cả lên. Mặc dù bây giờ bên ngoài rất rạng rỡ, nhưng thực tế bên trong vẫn hỗn loạn vô cùng. Toàn bộ đều là do nhà họ Tần gây ra. Các người nói xem, món nợ này nên tính thế nào đây?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...