Người Dấu Yêu

Chương 1489


Chương trước Chương tiếp

Lôi Duệ Tu nói vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt điển trai cũng rất nghiêm túc.

 

Ôn Tranh từ từ dừng bước, hơi thất thần một chút rồi khẽ cười nói: "Không thể từ bỏ quyền thừa kế được, thứ thuộc về anh, đâu lí nào lại tùy tiện từ bỏ. Nhưng anh nói không sai, ngày mai em sẽ bàn lại với cố vấn tài chính về kế hoạch học tập. Anh đừng lo, thật ra em cũng biết giới hạn của mình mà."

 

Lôi Duệ Tu vẫn không yên tâm trước lời vỗ về của Ôn Tranh.

 

Anh cúi đầu lật sách quản lý tài chính cao cấp trong tay, chân mày nhíu chặt lại, "Em mới bắt đầu tiếp xúc với quản lý tài chính, anh ta đã cho em học giáo trình cao cấp nhất? Sao lại có cả giáo trình tiếng Ý và tiếng Pháp? Không phải chỉ có giáo trình tài chính thôi à?"

 

Thảo nào cô lại mệt đến thế!

 

Ôn Tranh bất lực đoạt lại sách về, vuốt bằng các mép sách rồi bình tĩnh giải thích: "Giáo trình sơ cấp và trung cấp anh ta đã tóm tắt điểm quan trọng cho em rồi, tuy vẫn chưa hiểu cặn kẽ, nhưng kiến thức em đều đã nhớ hết. Hôm nay mới bắt đầu tiếp xúc với giáo trình cao cấp, nhưng thật ra em thấy cũng không phức tạp như trong tưởng tượng."

 

"Hơn nữa em đâu phải vô dụng thật, tuy lúc trước chưa từng học qua, nhưng từ nhỏ ở nhà họ Ôn mắt thấy tai nghe ít nhiều cũng hiểu được chút ít. Lôi Duệ Tu, em phát hiện gần đây anh ngày càng sến, anh sao thế hả!"

 

Ôn Tranh khinh khỉnh lườm anh, ôm sách vào lòng, khẽ trêu ghẹo.

 

Lôi Duệ Tu đang sến súa bị nghẹn lại, mím môi nhìn Ôn Tranh, chẳng nói được gì nữa.

 

Sau đó, Ôn Tranh đổi sang chuyện khác, "Em đói rồi, còn cơm không?" Lúc nói cô bất giác cúi đầu xoa xoa bụng mình.

 

Lôi Duệ Tu thấy vậy liền sa sầm mặt, "Em ở bên đó học mà cả cơm cũng không chuẩn bị cho em à?"

 

Ông già không muốn bế cháu nữa đúng không?

 

Ôn Tranh lắc đầu bật cười khoác cánh tay anh, "Có chuẩn bị, ngày nào Hàn Mạt cũng đưa cơm đến cho em. Chẳng qua hôm nay học về hơi muộn, giờ lại đói rồi."

 

Lôi Duệ Tu nghe vậy sắc mặt mới dịu xuống, ôm cô đi vào biệt thự, yêu chiều nói: "Muốn ăn gì cứ nói, anh nấu cho em!"

 

Tối hôm đó, Ôn Tranh ăn chút cháo rau củ xong, vừa về đến phòng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Có lẽ cả ngày học hành căng thẳng nên toàn thân cô căng cứng như dây cung, cả trong mơ cũng thỉnh thoảng chau mày, lầm bầm đầy bất an.

 

Đêm khuya, Lôi Duệ Tu mãi không ngủ được.

 

Anh ngồi nghiêng người dựa vào đầu giường ngắm nhìn khuôn mặt Ôn Tranh trong ánh đèn ngủ cam vàng.

 

Thân phận người thừa kế của nhà họ Lôi với anh vốn là trách nhiệm, bây giờ lại giống như một gông cùm hơn.

 

Anh thà rằng Ôn Tranh là một cô nàng ngây thơ khờ khạo chẳng hay biết gì, như vậy có lẽ cô sẽ được sống thoải mái hơn đôi chút.

 

Lôi Duệ Tu thầm thở dài, vừa bất lực vừa xót xa.

 

Có lẽ, anh nên tìm cơ hội nói chuyện với ba mình thôi!

 

Mấy thứ quy định sát hạch dành cho bà chủ nhà họ Lôi đều do con người đặt ra, không lí nào lại không thể sửa đổi!

 

Sáng sớm hôm sau, Ôn Tranh bị đánh thức bởi tiếng di động rung.

 

Cô mơ màng mò di động trên tủ đầu giường, hé mắt ra nhìn, là Hàn Mạt gọi đến.

 

Khi bắt máy, Ôn Tranh khẽ khàng nói: "Tôi qua ngay đây!"

 

Cũng không biết đã mấy giờ, cô tưởng Hàn Mạt gọi để nhắc cô lên lớp.

 

Nhưng Hàn Mạt ở đầu dây bên kia lại lắc đầu nói: "Tôi không gọi để hối thúc cô, chỉ muốn báo cho cô biết một tiếng, buổi học hôm nay tạm nghỉ!"

 

Ôn Tranh nghe vậy, cụp mắt xuống thất thần, "Sao lại tạm nghỉ vậy?"

 

"Hôm nay Nam Hải có một buổi đấu thầu quan trọng, cả bộ phận tài chính và các trưởng bộ phận đều qua đó nên không ai giảng bài cho cô cả, cô có thể tự ôn tập trước."

Chương trước Chương tiếp
Loading...