Lôi Hạc Đình nhấp một ngụm trà, liếc gương mặt Ôn Tranh qua làn hơi nước.
Lúc này, dường như ông đã không còn giữ cương vị là ông chủ của một gia tộc, mà như một bậc cha chú bình thường hỏi chuyện con cháu trong nhà vậy.
Ôn Tranh nhìn ông một lúc, sau khi đánh giá, cô có thể xác định, không phải Lôi Hạc Đình thử cô, mà ông thật sự biết cô giả nam.
Nghĩ một lát, Ôn Tranh bình tĩnh cười, "Vì anh ấy."
Lôi Hạc Đình nhướng mày.
Ông đặt tách trà xuống, nheo mắt, "Cô bỗng nhiên thẳng thắn làm tôi giật mình đấy!"
"Nếu tôi tiếp tục nói dối thì có vẻ quá thiếu thiện chí! Ông chủ cố ý sắp xếp thế này, chắc là.. chuyện tôi nhờ anh Lưu mua thuốc ông cũng biết rồi đúng không?"
Ôn Tranh rất thông minh, chỉ vài phút ngắn ngủi cô đã xâu chuỗi được mọi việc với nhau.
Cô nhờ anh Lưu mua thuốc là chuyện đột xuất, mà vừa rồi đúng lúc Bạch Tư Kình kéo Lôi Duệ Tu đóng cửa nói chuyện riêng thì anh Lưu nhắn tin luôn cho cô.
Hơn nữa, lúc cô lên xe đi về thì lái xe lại đưa thẳng cô đến gặp Lôi Hạc Đình.
Chỉ hai chữ "trùng hợp" không thể giải thích được chuyện này.
Ánh mắt Lôi Hạc Đình đầy tán thưởng. Ông thản nhiên cúi đầu vỗ vỗ đầu gối, "Thông minh lắm, đầu óc lanh lợi hơn Đường Diệu Tuyết không biết bao nhiêu lần!"
Ôn Tranh thoáng nhíu mày, đây là khen cô à?
"Đến đây ngồi đi, nếu đã dám trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, vậy tiếp theo đây chúng ta có thể thẳng thắn một chút!"
Lôi Hạc Đình chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, ý bảo Ôn Tranh ngồi xuống.
Tình hình biến chuyển như vậy lại khiến tâm trạng Ôn Tranh trở nên nặng nề.
Lôi Hạc Đình quá khôn khéo, vui giận đều không lộ ra ngoài, nhưng từng từ từng câu đều có ẩn ý.
Ôn Tranh mặc dù có thể gặp chiêu phá chiêu, nhưng đối phương bất chợt thay đổi thái độ cũng làm cô thấy cực kì khó lường.
Lôi Hạc Đình thấy Ôn Tranh không động đậy thì nét mặt cứng rắn cũng dịu đi, "Nếu đã vì nó mà đến, chẳng lẽ cô không muốn biết vì sao nó lại thành ra như bây giờ à?"
Ông vừa dứt lời thì Ôn Tranh đã kiên quyết ngồi xuống phía đối diện. Lôi Hạc Đình hơi giật mình, sau đó lại lắc đầu cười khẽ, "Xem ra cô còn rất quan tâm đến nó."
"Ông chủ, có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Việc đã đến nước này, Ôn Tranh cũng có thể nhận ra Lôi Hạc Đình không có ác ý.
Ít nhất, giờ phút này ông không hề thể hiện thái độ không hài lòng hay tức giận với cô.
Nếu ông có thể nhìn thấu việc cô giả nam, cũng từng phái người điều tra cô, vậy có lẽ chuyện tiếp theo mới là điểm mấu chốt.
Lôi Hạc Đình nhìn Ôn Tranh ngồi đối diện mình, "Cô vì nó mà trà trộn vào nhà họ Lôi, mục đích là gì? Tôi biết quan hệ của hai người trước đây, nhưng chẳng lẽ cô không nghe nói nó đã có vợ chưa cưới rồi à?"
"Có nghe nói!" Ôn Tranh thản nhiên gật đầu, "Việc tôi đến gặp anh ấy và việc anh ấy có hôn thê chẳng liên quan gì đến nhau cả, không hề xung đột."
Lôi Hạc Đình ngạc nhiên cao giọng, "Thế à?
Chẳng lẽ cô chỉ... muốn đến để gặp nó thôi sao?"
Ôn Tranh gật đầu, "Nói vậy cũng được!"
"Thế sao phải giả trang thành giúp việc? Không muốn nó phát hiện ra hay là không định gặp nó?"
"Cả hai!"
Câu hỏi của Lôi Hạc Đình là có ẩn ý. Sau vài câu trao đổi ngắn ngủi, ông đi thẳng vào điểm chính, "Nếu đã vì nó mà tình nguyện rơi vào nguy hiểm, vậy tại sao không nghĩ tới việc cướp nó lại từ tay
Đường Diệu Tuyết?"
Câu nói này làm Ôn Tranh bật cười.