CHƯƠNG 1145: CÔ CÓ LỜI GÌ MUỐN NÓI VỚI MỌI NGƯỜI KHÔNG?
"Cô dâu đến rồi!"
Đội lễ tân ngoài cổng nhiệt tình đón Ôn Tri Diên, dẫn cô ta tới thẳng phòng của cô dâu trên tầng.
Cùng lúc đó, khi Ôn Tri Diên vừa bước vào trong thì đã có một chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại trước cửa khách sạn.
Khoảng hai mươi vệ sĩ chỉnh tề bước xuống xe, nhanh nhẹn xếp hàng ngay ngắn bước vào cổng chính. Không tới một phút sau, họ đã linh hoạt tản ra nấp vào vị trí khác nhau, cẩn thận quan sát xung quanh.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc.
Ngay khi Ôn Tri Diên vừa bước vào trong khách sạn thì nụ cười trên mặt nhân viên tiếp đón trước cửa tắt ngúm, nhanh chóng thu dọn toàn bộ bóng bay và trang trí bên ngoài.
Không tới năm phút, bên ngoài khách sạn Đế Kinh đã không còn vết tích nào của đám cưới nữa.
***
Mười giờ năm mươi chín phút, người dẫn chương trình đã đứng ngay ngắn trên sân khấu.
Mặc dù bên dưới chỉ có ba bàn, anh ta vẫn nhiệt tình dẫn chương trình.
"Tiếp theo, xin mời... cô dâu Ôn Tri Diên tiến vào!"
Dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Người dẫn chương trình lúng túng nhìn nữ DJ bên dưới, khua tay ra hiệu.
Ô hay, phát nhạc đi chứ?!
Nữ DJ liếc anh ta một cái, chậm rãi đẩy nút âm thanh cao lên, một đoạn nhạc rầu rĩ vang vọng mỗi góc sảnh tiệc.
Nghiên Thời Thất suýt phun trà trong miệng ra ngoài!
Cô nhìn theo ánh mắt của người dẫn chương trình, thấy có hai người quen ngồi ở vị trí điều khiển âm nhạc bên phải.
Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên...
Sau khi bản nhạc thê lương vang lên mười mấy giây, Tiểu Lâm mới đứng lên, ấn nút tạm dừng, lanh lảnh nói một câu: "Xin lỗi, phát nhầm bài."
Người dẫn chương trình toát mồ hôi đầy đầu! Chết mất thôi!
Đây là đám cưới của cậu hai Lãnh đấy, cô phát cái nhạc mẹ gì mà buồn thê buồn thảm thế?!
Có phải cô muốn tôi mất việc không hả?!
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, bây giờ là một bản nhạc nhẹ nhàng chậm rãi.
Lát sau, Ôn Tri Diên nâng váy cưới xuất hiện ở một bên lối vào.
Cô ta cảm thấy quy trình hôm nay hơi có vấn đề. Còn nữa, người dẫn chương trình và người phụ trách âm thanh này cũng quá tệ.
Đợi lúc đám cưới kết thúc cô sẽ bảo anh Diêm sa thải bọn họ!
Ôn Tri Diên cũng nghe thấy đoạn nhạc buồn thê lương kia. Nhưng hôm nay là ngày cưới của mình, cô ta không thể quá tiêu cực, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Khi cô ta đi hết lối đi, bước tới bục chữ T ngẩng lên nhìn mới cảm thấy hoảng sợ.
Vậy mà... chỉ có vài người.
Cô ta nhanh chóng đánh mắt đi, cúi mặt che giấu ánh mắt tối tăm của mình.
Rõ ràng anh Diêm nói mời gần mười mấy dòng họ lớn ở Đế Kinh, cô ta cũng đã nhìn thấy thiệp mời, vậy mà... không ai đến ư?!
Mấy gia tộc tư tưởng mục nát này thật đáng chết!
Ôn Tri Diên đè nén tức giận dưới đáy lòng, chậm rãi bước lên bục làm lễ, ngượng ngùng nhìn về phía bàn nhà họ Lãnh.
Sau này cô ta sẽ là con dâu nhà họ Lãnh!
Bất kể trước đây thế nào, anh Diêm đã cam đoan sẽ thuyết phục nhà họ Lãnh phải chấp nhận cô ta.
Chỉ là... bọn họ lại mặc đồ đen dự đám cưới, rõ ràng là đang cố tình làm khó cô ta.
Trong nháy mắt, cảm xúc của Ôn Tri Diên lẫn lộn phức tạp. Nhưng cô ta không thể hiện ra mặt mà vẫn thản nhiên đứng trước mặt mọi người.
Những người ở bên dưới đều mang những vẻ mặt khác nhau, có khinh bỉ, có trào phúng, có châm chọc, chỉ duy không có ai vui mừng chúc phúc cả.
Ôn Tri Diên không thèm để ý.
Cô ta cười khẽ với người dẫn chương trình, sau đó vẫy tay với những người ngồi bên dưới, "Chào mọi người, lại gặp rồi!"
Hận cô ta thì sao? Coi thường cô ta thì thế nào?
Chuyện đến nước này rồi, còn ai có thể ngăn cô ta ở bên anh Diêm nữa chứ?
Ôn Tri Diên này chưa có điều gì muốn mà không có được!
Người dẫn chương trình quan sát Ôn Tri Diên, thấy cô ta tự mình lên tiếng trước bèn thuận tay đưa micro cho cô ta, "Cô Ôn, hôm nay là ngày vui của cô, cô có lời gì muốn nói với mọi người không?"