Người Dấu Yêu

Chương 1044


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1044: TÔI THÍCH ANH ẤY LÂU LẮM RỒI

 

Ninh Á cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt miếng bánh kem kia xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì sặc.

 

Cô nhận lấy cốc nước từ tay Nghiên Thời Thất, uống vài ngụm rồi mới gật đầu nói cảm ơn.

 

Những người còn lại nhìn thấy cảnh này đều lấy làm kì quặc.

 

Lúc này, Ninh Á siết chặt chiếc cốc, dè dặt hỏi:
"Tôi có thể tâm sự với cô không?"

 

"Được." Nghiên Thời Thất không từ chối. Cô báo cho anh Tư một tiếng, rồi theo Ninh Á đi ra khỏi phòng ăn.

 

Hoắc Minh nhìn theo bóng dáng bọn họ, "Có cần đi theo xem không?"

 

"Không cần, cô ấy có thể giải quyết được:" Đây là lời của Tần Bách Duật.

 

Anh tin Tiểu Thất có thể kiểm soát được. Huống hồ, trên du thuyền vẫn còn có người của anh kín đáo bảo vệ cô.

 

Ninh Á sẽ không ngốc đến mức ra tay với Tiểu
Thất ngay tại Parma.

 

Mặc dù ba cô ấy là tù trưởng, nhưng nếu động đến người của anh, thì kể cả ba cô cũng không cứu được.

 

Hoắc Minh nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa. Anh ta nhìn về phía Thương Lục, ánh mắt đầy vẻ không hài lòng, "Cậu biết rõ Ninh Á có ý với Tần Tứ mà còn lén giữ cô ấy ở lại đây. Bây giờ thành ra thế này rồi, đây là kết quả mà cậu muốn thấy sao?"

 

"Tần Tứ có lỗi gì với cậu hả? Cậu ấy nhờ cậu chữa bệnh cho vợ cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng đã trả lại cho cậu một chiếc SCC North America màu vàng độc nhất vô nhị trên toàn thế giới rồi còn gì. Hơn nữa, lúc trước cậu ấy gọi anh cả về nước, chẳng lẽ cậu không biết vì sao ư?"

 

Hoắc Minh răn dạy Thương Lục, câu nào câu nấy đều rất nghiêm túc.

 

Mỗi một người trong đám bọn họ đều coi Tần
Tứ là anh em ruột. Thật sự thì, chính cậu thiếu niên bệnh nặng năm xưa đã cứu mạng tất cả bọn họ.

 

Dù Thương Lục có tức giận thì cũng phải biết một vừa hai phải chứ.

 

Loại chuyện hai cô gái tranh giành một người đàn ông vốn là loại rắc rối khiến người ta vô cùng đau đầu, thế mà Thương Lục không ngừng lấy chuyện này ra gây khó dễ. Đúng là cái đồ không có đầu óc.

 

Hoắc Minh nói xong, Lục Hi Hằng vẫn buộc tóc đuôi ngựa giờ cũng không nhịn được mà hùa theo giễu cợt, "Người ta nói không hề sai. Thương Lục, nếu người phụ nữ của Tần Tứ gặp chuyện ở Parma, cậu có biết hậu quả là gì không?"

 

Giờ này phút này, trên khuôn mặt đẹp trai gợi cảm kia của Thương Lục tràn ngập vẻ giận dữ.
Anh ta nhìn lướt qua khuôn mặt của từng người, cắn răng nghiến lợi khẽ gầm lên, "Mấy cậu chỉ biết nói tôi thôi. Sao mấy cậu không nói Tần Tứ phá vỡ nguyên tắc của tôi đi?"

 

"Nguyên tắc là để phá vỡ mà!" Anh cả Hoắc
Mang nhà họ Hoắc sâu xa nói một câu, đứng về phía Tần Tứ, không giải thích gì thêm.

 

Hoắc Minh gật đầu, "Đúng vậy!"

 

Lục Hi Hằng nâng ly rượu lên, cười quyến rũ,
"Nguyên tắc cái gì mà nguyên tắc, cùng lắm cũng chỉ là bệnh kín mà thôi."

 

Thương Lục: "..."

 

Anh ta không ngờ một phút bốc đồng của mình lại bị cả đám giễu cợt như vậy.

 

Thương Lục cũng không khỏi nghĩ lại, có phải là anh ta làm sai rồi không?

 

***

 

Mặt biển tối tăm mênh mông bát ngát.

 

Xa xa phía trước chỉ có một ngọn hải đăng lẻ loi tỏa ra cột sáng lờ mờ.

 

Nghiên Thời Thất và Ninh Á đi tới sát boong thuyền phía trước, đứng nhìn ra biển rộng. Gió biển từ từ thổi tung mái tóc hai người.

 

Ninh Á mím môi, trong tay vẫn còn cầm cốc nước kia. Cô cúi đầu nhìn cốc nước, cười khổ nói, "Vừa rồi... cảm ơn cô."

 

Nghiên Thời Thất đảo mắt, nhìn gương mặt góc cạnh của cô nàng, lạnh nhạt lắc đầu, "Không cần cảm ơn."

 

"Có phải cô rất coi thường tôi không?" Ninh Á theo tiếng nhìn lên. Đụng phải tầm mắt của
Nghiên Thời Thất, nét mặt cô nàng lộ ra vẻ nghiêm túc và bướng bỉnh, "Thật ra cô không nói thì tôi cũng biết. Ngay cả tôi cũng tự khinh mình, nói gì đến cô."

 

"Không đến mức coi thường cô. Tôi xem hành động của cô như một trò đùa dai, vô thưởng vô phạt."

 

Nghiên Thời Thất đáp lại, làm cho Ninh Á thẹn thùng cúi đầu.

 

Dù có phải là trò đùa dai hay không, thì hành động của cô cũng đã đánh mất vị thế của chính mình rồi.

 

"Tôi rất thích anh ấy, lâu lắm rồi!" Ninh Á ngước mắt lên ngắm mặt biển lần nữa, rồi sau đó cất tiếng nói nhỏ nhẹ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...