Người Dấu Yêu

Chương 1233


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1233: EM SỢ KHÔNG?

 

Nhìn vẻ mặt âm u của Tần Bách Duật, ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên, cô không nói thêm gì nữa.

 

Xế chiều hôm đó, Mục Nghi bước vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tần thị.

 

Ngày thường, anh ta rất ít khi đi vào văn phòng. Nhưng hôm nay tình thế nghiêm trọng, anh ta quyết định đến nói rõ ràng với cậu Tư.

 

"Tôi đã xác nhận nhiều lần rồi. Lúc xe chuyên dụng xuất xưởng, sẽ có tám má phanh xe. Nhưng bây giờ, bánh xe trước, bánh xe sau chỉ có bốn cái, lại còn bị người ta động vào. Má phanh xe còn sót lại bị mài mòn cực kì nghiêm trọng. Đây là má phanh xe tôi gỡ từ bánh xe xuống, độ dày không đủ ba milimet, gần như không có tác dụng phanh xe."

 

Mục Nghi giải thích rõ ràng đâu ra đấy, giọng điệu vô cùng trầm thấp nghiêm trọng.

 

Tất cả các má phanh xe của xe chuyên dụng đều bị đổi thành má phanh cũ.

 

Chuyện ngày hôm nay không phải là chuyện tình cờ, mà là có người cố ý gây ra.

 

Lúc này, Tần Bách Duật cầm má phanh xe Mục Nghi đặt trên bàn lên xem, ánh mắt lập tức nghiêm lại.

 

"Điều tra kĩ cho tôi!"

 

Mục Nghi cúi đầu, sau đó đề nghị: "Sau này để tôi phụ trách việc đi lại của mợ chủ đi!"

 

Tần Bách Duật nhìn anh ta, cân nhắc rồi gật đầu đồng ý, "Tiểu Lâm và Tiểu Nguyên chỉ có thể giữ lại một người, còn người kia đưa về căn cứ vệ sĩ của nhà tổ huấn luyện lại lần nữa."

 

"Không thành vấn đề."

 

Tần Bách Duật ném má phanh xe lên bàn, khoát tay với Mục Nghi, "Đừng để lộ chuyện này ra ngoài."

 

"Vâng!"

 

Mục Nghi cầm theo một miếng má phanh xe xoay người đi.

 

Ánh sáng trong phòng làm việc lờ mờ. Bên ngoài cửa sổ, sắc trời âm u, gió dần nổi lên.

 

Tiếng động nhỏ vang lên trong phòng nghỉ. Nghiên Thời Thất khoác áo khoác của anh, nghiêng người dựa vào cửa nhìn anh, "Vậy là xe bị người ta động tay chân thật ạ?"

 

Cô mới tỉnh ngủ, vừa lúc nghe được nội dung báo cáo của Mục Nghi.

 

Ngoại trừ cảm tạ ông trời che chở, cô còn có cảm giác sống sót sau tai nạn.

 

Tần Bách Duật rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, lau lau đầu ngón tay, "Em nghe hết rồi hả?"

 

Nghiên Thời Thất vừa gật đầu vừa đi tới, "Gỡ bốn má phanh xe đi, rõ ràng là muốn mạng của em. Hóa ra đối phương thù hận em đến vậy cơ à."

 

Cô nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, như không bị ảnh hưởng chút nào.

 

Thấy vậy, Tần Bách Duật nhìn vào mắt cô, "Em sợ không?"

 

Một câu hỏi dò như giả như thật, làm cho Nghiên Thời Thất khựng bước lại.

 

Sợ? Cô chưa từng nghĩ đến.

 

Không sợ? Cô nhớ kĩ lại, không tránh được giật mình hoảng hốt.

 

Cảm giác của cô rất mâu thuẫn. Vậy nên, cô thành thật trả lời, "Em cũng không biết nữa!"

 

Ánh mắt của Tần Bách Duật rất bình thản, gần như bình tĩnh đến mức không một gợn sóng.

 

Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, "Nếu thật sự là anh ta làm, thì rất có thể là nhắm vào nhà họ Tần. Còn em... là bị liên lụy!"

 

Tần Bách Duật hiểu rất rõ điểm này.

 

Mọi hành động của Tống Kỳ Ngự đều xuất phát từ ân oán với nhà họ Tần. Thế nhưng, anh ta tuyệt đối không nên chĩa mũi nhọn vào Tiểu Thất.

 

Nghe Tần Bách Duật giải thích, Nghiên Thời Thất mới chợt hiểu ra câu hỏi "em sợ không" kia là có ý gì.

 

Cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi cười khẽ, lắc đầu, "Không có gì phải sợ cả. Hơn nữa... vợ chồng là một, em với anh sao lại nói liên lụy, em cũng là người nhà họ Tần mà."

 

Về mặt lí lẽ đúng sai, Nghiên Thời Thất luôn nhìn nhận rất thấu đáo. Giống hệt như cách làm người của cô, rõ ràng phóng khoáng, không toan tính điều gì.

 

Mục Nghi còn đang tiếp tục điều tra các vấn đề của xe chuyên dụng.

 

Liên quan đến showroom 4S và các nhân viên phụ trách, lại thêm thời gian sửa chữa có phát sinh tình huống phức tạp, nên cần thêm thời gian để điều tra.

 

Một ngày sau, kết quả điều tra gần như rõ ràng, cũng đúng lúc đến tiệc mừng trăm năm của nhà họ Tống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...