Tần Bách Duật chuyên chú nhìn người trước mặt, đôi mắt thâm tình chỉ có duy nhất bóng hình của cô.
Thấy anh như vậy, Nghiên Thời Thất cũng bớt lo hơn. Cô cúi đầu đan tay mình vào giữa các ngón tay anh, siết chặt lại, "Khi nào Thương Lục mới đến?"
Cô còn chưa nói hết câu đã thấy Ninh Á vội vàng từ ngoài vào, vừa đi vừa ồn ào reo lên, "Tần Tứ, Tần Tứ, Thương Lục đến rồi!"
Nhanh thật đấy!
Nghiên Thời Thất và anh Tư không hẹn mà cùng đứng bật dậy. Khi Ninh Á vừa mở cửa ra, gương mặt điển trai nghiêng nước nghiêng thành của Thương Lục cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong phòng.
Không giống cách ăn mặc lần trước, hôm nay trời đã ấm lên nên Thương Lục chỉ mặc một chiếc áo khoác bò không tay kiểu cao bồi, quần jeans cùng màu và giày Martin, cả người lộ vẻ phóng khoáng đẹp trai, đầy chất công tử phong lưu.
Anh Cả và chị dâu nghe Ninh Á reo lên thì cũng đứng lên đón tiếp. Trước đây hai người chưa từng gặp Thương Lục bao giờ, khi nhìn thấy khuôn mặt sắc nét quá mức hoàn hảo của người này thì cũng ngây ra.
Diện mạo của con cháu các gia tộc lớn đều rất xuất sắc, nhưng Thương Lục này vẫn nhỉnh hơn một chút.
Anh cả Tần Bách Ngạn đánh giá anh ta, ánh mắt có vẻ vẻ nghi ngờ.
Thằng nhóc mặt trắng này là bác sĩ thật à?!
Thương Lục đứng ngoài cửa, vẻ mặt ghét bỏ cách xa Ninh Á một chút.
Anh ta nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở Tần Bách Duật, hừ lạnh một tiếng, "Chú tiện tay coi anh là bác sĩ riêng miễn phí luôn đấy à?"
Nghiên Thời Thất nhoẻn miệng, cúi đầu nín cười.
Thương Lục vẫn độc mồm độc miệng như vậy!
Tần Bách Duật còn chưa tiếp lời, anh cả Tần Bách Ngạn đã ra vẻ giải quyết việc chung lên tiếng trước, "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho chú Hai nhà chúng tôi thì cậu muốn gì cũng được!"
Thương Lục nhìn sang anh cả Tần, hậm hực trề môi, "Tôi muốn nhà họ Tần, anh cho không?"
Tần Bách Ngạn lập tức nghẹn họng!
Anh nhíu chặt mày không vui, còn chưa phản bác thì nghe thấy chú Tư nhà mình cảnh cáo người kia: "Thương Lục!"
Ninh Á cũng nhấc chân đạp thẳng lên khớp gối của Thương Lục, "Tưởng đây là Parma à? Lễ phép một chút có được không hả?!"
Thương Lục bị cô đạp cho lảo đảo, không nhịn được rùng mình, bước vội một bước dài xa khỏi Ninh Á, "Đừng đụng vào tôi, cô tránh xa ra một tí đi!"
Ninh Á: "..."
"Vào phòng bệnh với tôi!" Tần Bách Duật buông Nghiên Thời Thất ra, bước tới cửa ra lệnh cho Thương Lục.
Thương Lục lườm anh một cái, vừa đuổi theo vừa nói thầm, "Lần này là chữa cho ai nữa? Tôi bảo này Tần Tứ, sao nhà họ Tần nhà chú lắm người bệnh thế hả?"
Ninh Á cùng Nghiên Thời Thất cũng đi theo hai người ra hành lang.
Ninh Á ngạc nhiên, "Anh không biết là đi chữa cho chú Cổ à?"
Thương Lục lập tức dừng chân, nhìn Ninh Á một hồi rồi lại nhìn Tần Bách Duật, "Chú Cổ? Lão già quái dị nhà họ Ninh á? Ông ấy ở Trung Quốc à?"
Tần Bách Duật ừ một tiếng, Ninh Á thì nhỏ tiếng mắng, "Ngậm cái miệng lại đi Thương Lục. Chú ấy không phải lão già, chú ấy là anh Hai của Tần Tứ!"
"Cái gì?!" Thương Lục cảm thấy mình như mới nghe nhầm rồi, anh ta ngoáy ngoáy tai, "Anh Hai nhà ai?"
Ninh Á hậm hực trừng mắt với anh ta, đang định giải thích thì Tần Bách Duật đã đứng trước cửa phòng bệnh, nắm chốt cửa bình thản đáp, "Là anh Hai của tôi!"
Thương Lục há hốc mồm!
***
Đã kiểm tra thăm khám xong một lượt cho chú Cổ, các bác sĩ của các khoa phòng, kể cả Lâm Dục đang định đến phòng họp để hội chẩn.
Thương Lục đi theo Tần Bách Duật vào phòng bệnh, mắt nhìn chú Cổ không rời.
Người sẹo chằng chịt xấu xí thê thảm này là anh Hai của Tần Tứ sao?!