CHƯƠNG 1095: EM GÁI NGOAN, LẠI GẶP NHAU RỒI!
Nghe vậy, Lãnh Dịch Diêm lại thở dài, ôm bả vai cô ta, kéo vào lòng, "Bọn họ không quan trọng, quên điều anh nói với em rồi à? Em muốn lấy anh, thì phải được sự đồng ý và ủng hộ của ba mẹ em."
"Đã lâu không gặp, cũng đến lúc em quay về thăm bọn họ rồi. Anh không muốn vào ngày kết hôn, lúc kính trà cho phụ huynh, lại không có người nhà của em."
Câu nói này khiến Ôn Tri Diên vô cùng xúc động.
Cô ta lại nhìn về phía bên trái, trong tầm mắt là đám người Nghiên Thời Thất và chị Ba đang ôm ấp hàn huyên, nói cười rôm rả.
Đáy mắt cô ta nổi lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại cúi đầu ngoan ngoãn trả lời, "Chỉ cần có thể kết hôn với anh, dù không ai tới, em cũng chẳng quan tâm."
Giống như ngày đính hôn, rất nhiều chỗ ngồi, nhưng lại chẳng có một bóng người.
Dù toàn thế giới đều không ủng hộ thì sao? Điều cô ta muốn, từ trước tới giờ chỉ có Lãnh Dịch Diêm mà thôi.
Lúc này, nghe thấy lời bộc bạch thâm tình của Ôn Tri Diên, Lãnh Dịch Diêm ôm ghì cô ta vào lồng ngực như thể rất cảm động, "Như thế không ổn, người khác có, em cũng phải có!"
Trái tim Ôn Tri Diên nóng lên, hai tay quấn chặt lấy eo của đối phương, không cầm lòng nổi mà vùi vào ngực Lãnh Dịch Diêm.
Có điều cô ta làm như vậy, đã hoàn toàn bỏ qua cặp mắt đen láy đong đầy nỗi khổ tâm nhìn về phía Ôn Tranh của Lãnh Dịch Diêm.
Không ai hay biết, cậu ta phải dùng sức lực lớn thế nào mới kiềm chế được nỗi xúc động, cũng chẳng một ai thấu hiểu, việc cậu ta thủ thỉ tâm tình với Ôn Tri Diên trước mặt Ôn Tranh là sự đày đọa đau đớn nhường nào.
Nhưng cậu ta không còn lựa chọn khác. Cậu ta nhất định phải đi một mình đến hết con đường này...
***
Vài phút sau, chị Ba Tần Bách Noãn kéo Lãnh Dịch Trì tới chiếc xe Lincoln thứ hai.
Hiện giờ bụng bầu của chị hiện rất rõ, lúc đi đường cơ thể cũng bất giác nghiêng về sau, trông rất vất vả.
"Tiểu Thất, anh chị đi trước nhé." Tần Bách Noãn đứng cạnh xe, ngoảnh lại, ngẩng đầu nhìn bóng gió về phía Ôn Tri Diên, "Nếu hai đứa nó có bất kì tình huống nào thì thông báo kịp thời cho anh chị nhé."
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu, mỉm cười thúc giục, "Đương nhiên rồi, anh chị mau lên xe đi."
Cô không muốn làm chậm trễ thời giờ. Chỉ có đưa chị Ba đi trước thì cô mới không lo tới vấn đề xảy ra sau đó.
Tần Bách Noãn và Lãnh Dịch Trì nhìn nhau không nói, lên xe để vệ sĩ lái đi.
Ôn Tri Diên kinh hãi, lúc quay sang nhìn, không khỏi nôn nóng chất vấn: "Anh Diêm, sao chị Ba đã đi rồi? Chẳng lẽ không chờ chúng ta ư?"
Lãnh Dịch Diêm vỗ lên lưng cô ta như an ủi, "Đừng sốt ruột, anh tư Tần vẫn ở đây mà!"
"Nhưng... Chị Ba đi đâu thế?"
Ôn Tri Diên vừa dứt lời, thì phía sau vang lên tiếng bước chân.
Cô ta ngoảnh lại nhìn, bóng người trước mắt lóe lên, sau đó là bàn tay tàn nhẫn tát lên mặt.
"Á..."
Ôn Tri Diên không đề phòng, bị cái đánh tới ngu muội.
"Tranh Tranh, cậu làm gì thế?" Lãnh Dịch Diêm chất vấn.
Nhưng, Ôn Tranh không hề trả lời. Khi cô tận mắt chứng kiến cảnh Lãnh Dịch Diêm tiến lên phía trước che chở cho Ôn Tri Diên, sự phẫn nộ trong lòng gần như thiêu đốt toàn bộ lí trí của cô.
Ôn Tranh giỏi võ, vung một quyền mạnh lên bả vai Lãnh Dịch Diêm, làm cậu ta ôm Ôn Tri Diên lùi về sau một bước dài.
Viền mắt cô đỏ bừng, hơi thở rối loạn.
Thật ra cú đấm này là cô muốn đánh lên mặt cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Dịch Diêm có thể yêu bất cứ ai, nhưng riêng Ôn Tri Diên thì không.
Người phụ nữ đầy mưu mô lại giỏi tính kế, không hề xứng với Lãnh Dịch Diêm.
Ánh mắt giận dữ của Ôn Tranh dời khỏi gương mặt của Lãnh Dịch Diêm, nhìn chằm chằm Ôn Tri Diên, thờ ơ cười nói, "Em gái ngoan, lại gặp nhau rồi!"