CHƯƠNG 1420: MẮT CỦA CẬU CẢ KHÔNG NHÌN THẤY CHÚT GÌ SAO?
Hàn Mạt không biết chuyện của ông chủ năm xưa, chỉ nghe đồn, trải qua bao đời, người thừa kế của nhà họ Lôi chưa bao giờ được tự mình lựa chọn bà chủ tương lai theo ý muốn của mình.
Anh ta đứng sau lưng nhìn ánh mắt dần trở nên mơ hồ của Lôi Hạc Đình, cụp mắt im lặng không quấy rầy nữa.
***
Dưới tầng, Ôn Tranh và quản gia đợi Lôi Duệ Tu ở dòng suối nhân tạo.
Hôm nay cô bị ông chủ đưa đi quá đột ngột, quản gia liên tục thăm dò Ôn Tranh, "Tiểu Đoan này, cậu thật sự không sao chứ?"
Ôn Tranh cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của quản gia, cô mỉm cười lắc đầu, "Ông yên tâm, tôi không sao đâu."
"Đúng là dọa chết người mà, cậu không biết cậu Cả vừa nghe tin cậu bị đưa đi thì gần như đập cả cái phòng ngủ. Cậu ấy vốn đi lại không tiện, vì chạy đi cứu cậu mà suýt nữa ngã từ cầu thang xuống đấy. Lần sau cậu phải nhớ, bất kể đi đâu thì cũng phải nói với tôi một tiếng, tôi phái vệ sĩ nhà mình hộ tống, đề phòng bất trắc."
Ôn Tranh yên lặng giây lát rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa."
Quả thật cô không ngờ vì mình bị ông chủ đưa đi mà Lôi Duệ Tu lại phản ứng dữ dội đến thế.
Nhận ra được chuyện này, cô vừa cảm động, lại vừa không khỏi kinh hãi trước quan hệ như nước với lửa của cha con Lôi Duệ Tu.
Ôn Tranh vô thức siết chặt chiếc bọc thuốc trong tay, cũng âm thầm hạ quyết tâm.
Cho dù có thể hóa giải hiềm khích trước đây của cha con họ hay không, thì vị trí bà chủ tương lai kia, nhất định cô sẽ tranh đến cùng.
Vì cô, cũng vì Lôi Duệ Tu!
Không ai trên đời này muốn sát cánh bên anh, vậy cô sẽ không đóng chặt cánh cửa trái tim nữa, mà sẽ cùng đồng hành với anh.
Lúc này, quản gia chú ý tới bọc giấy trong tay Ôn Tranh. Ông ta xích lại gần, bất ngờ ngửi thấy mùi thảo dược thoang thoảng, "Cậu đang cầm cái gì đấy? Bị thương à?"
Ôn Tranh hoàn hồn, quơ quơ bọc thuốc, "Tôi không bị thương, đây là... thuốc mua cho cậu Cả."
Quản gia nghe thấy vậy thì suýt trào nước mắt.
Ông ta mím môi, cực kì vui mừng nhìn Ôn Tranh, "Có lòng, Tiểu Đoan, thật không phí công cậu Cả lo cho cậu. Cậu Cả mà biết thì sẽ vui vẻ lắm!"
Ôn Tranh lắc đầu, "Tôi cũng không biết có tác dụng hay không, đây là đơn thuốc một người bạn cho tôi, nói có thể chữa bệnh về mắt. Để mang về cho cậu Cả dùng thử xem, chưa biết chừng sẽ giúp ích được cho cậu chủ."
Quản gia lau mắt, đang định trả lời thì thấy Lôi Duệ Tu từ trong phòng khách đi ra.
"Cậu Cả, đi chậm một chút!"
Quản gia đẩy xe lăn đi nhanh đến, còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên, "Mọi người về trước đi, Tiểu Đoan, cậu đi dạo cùng tôi."
"Thế này..."
Quản gia hơi khó xử, nhưng chộp được vẻ tức giận còn chưa nguôi của Lôi Duệ Tu, ông ta liền giao xe lăn cho vệ sĩ, "Vậy chúng tôi về trước. Tiểu Đoan, cậu đỡ cậu Cả, sức khỏe cậu Cả không tốt, có bất cứ vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi ngay."
Ôn Tranh gật đầu đồng ý, ngay sau đó quản gia liền gọi vệ sĩ rồi rời đi.
Hiện giờ, trước vườn hoa được trang trí tinh xảo, Ôn Tranh ôm bọc thuốc nhìn Lôi Duệ Tu.
Dường như sau khi quyết định không tiếp tục trốn tránh nữa, cô lại có thể thản nhiên đối phó với tất cả cảm xúc trong lòng mình.
Yết hầu Lôi Duệ Tu khẽ nhấp nhô, anh đứng trên bậc thang chìa tay với cô, "Lại đây."
Ôn Tranh sững người trong giây lát, bước đến kéo cổ tay anh, "Mắt cậu Cả không nhìn thấy chút gì sao?"
Không biết có phải ảo giác không mà vừa rồi cô cảm nhận rõ ràng, ánh mắt đằng sau kính râm của Lôi Duệ Tu rọi thẳng vào cô không chệch chút nào.
Nếu anh không nhìn thấy thì sao có thể tìm được chính xác vị trí của cô?!
Lôi Duệ Tu vịn vào cô để bước xuống bậc thang, tiện tay đỡ gọng kính, "Chỉ có thể nhìn được một chút ánh sáng, không thấy rõ gì hết."