Người Dấu Yêu

Chương 1245


Chương trước Chương tiếp

Mà lúc này, trong mắt người ngoài, Tống Kỳ Ngự khom người nói nhỏ với hai anh em Tần Bách Duật chỉ như đang tán gẫu bình thường mà thôi.

 

Anh ta châm chọc khiêu khích xong thì ngẩng lên nhìn những người còn lại trên bàn, nở một nụ cười miệt thị.

 

Nét mặt Dung Khanh rất khó coi, "Cậu Tống, cậu còn ít tuổi, chúng tôi có thể không tính toán với cậu. Nhưng chỉ riêng việc cậu dùng ảnh chụp tai nạn máy bay đưa vào phim tài liệu đã là không tôn trọng những người đã khuất rồi."

 

"Còn nữa, cậu đừng quên, đúng là ba cậu mất trong tai nạn kia, nhưng nhà họ Tần chúng tôi cũng mất ba mẹ và em trai. Cậu vô lí vô cớ chụp một mạng người lên đầu chúng tôi như vậy là quá khiên cưỡng rồi!"

 

"Đừng nói hôm nay nhà họ Tống rối loạn thế nào. Nếu cậu vẫn luôn không phân trắng đen trái phải như thế thì thời gian tới nhà họ Tống cũng sẽ khó khăn lắm đấy!"

 

Dung Khanh không hề nể mặt chút nào. Chị vốn là bà chủ nhà họ Tần, bình thường đoan trang nhã nhặn, nhưng khi cần cũng rất cứng rắn sắc sảo.

 

Từng câu từng chữ của chị đều rất sắc bén, chẳng khác nào tát Tống Kỳ Ngự một bạt tai.

 

Những người ngồi bàn này đều thuộc các gia tộc lớn ở Lệ Thành.

 

Lời của chị dâu lọt vào tai, Kiều Mục cũng cười khẩy phụ họa, "Đúng là quá khiên cưỡng. Tai nạn máy bay rõ ràng là sự cố ngoài ý muốn, đâu phải là ý muốn của gia chủ trước nhà họ Tần."

 

"Tôi nghe nói anh Tống từng làm thầy giáo người khác cơ mà, sao nói mà không dùng não thế?"

 

Hàn Vân Đình và Mặc Lương Vũ tuy không lên tiếng, nhưng cũng bất mãn nhìn sang Tống Kỳ Ngự.

 

Bữa tiệc trăm năm này chuẩn bị vì nhà họ Tần?

 

Cái lí do kì quái này khiến người ta rất phản cảm.

 

Đối mặt thái độ của những người ngồi đây, Tống Kỳ Ngự vẫn rất bình tĩnh.

 

Anh ta cười mỉa mai, chắt lưỡi nói: "Bà chủ Tần dạy đúng lắm, nhưng cậu hai Kiều vẫn đừng nói gì thì hơn. Dù sao nhà họ Kiều cũng chẳng an ổn hơn nhà họ Tống bao nhiêu, cần gì chó chê mèo lắm lông chứ?!"

 

Dứt lời, anh ta chống lưng ghế đứng thẳng dậy, sửa sang lại áo vest, cười thản nhiên, "Được rồi, cái gì cần nói đều đã nói, mọi người ăn uống tự nhiên nhé, hi vọng mấy lời vừa rồi không ảnh hưởng tới khẩu vị của các vị."

 

Trước khi xoay người, Tống Kỳ Ngự khẽ liếc về phía Tần Bách Duật chưa nói lời nào.

 

Anh ta giấu đi vẻ sắc bén trong ánh mắt, khẽ hít sâu rồi mới bước về phía bàn chủ tọa.

 

Sau khi Tống Kỳ Ngự rời đi, bàn mấy người ở Lệ Thành trầm mặc đến kì quặc.

 

Trước tình huống như vậy, ai nấy cũng đều cố gắng nhẫn nại.

 

Cho dù Tống Kỳ Ngự cố tình nói khích anh cả Tần nổi giận cũng phải... cố nhịn xuống.

 

Kiều Mục nhíu chặt mày, lên tiếng phá vỡ im lặng, "Chú Tư, Tống Kỳ Ngự có ý gì?"

 

Tần Bách Duật lắc nhẹ ly rượu, nhếch môi cười, "Món khai vị!"

 

Anh thờ ơ nhả ra ba chữ mịt mờ, khiến mọi người càng thêm khó hiểu.

 

Hàn Vân Đình nheo mắt vuốt nhẹ mép tách trà, "Anh ta còn chuẩn bị thứ khác à?"

 

"Hừ, mặc kệ cậu ta có cái gì, gan to quá rồi, chẳng có chứng cứ gì mà dám chạy tới đây chế nhạo!"

 

Tần Bách Ngạn còn chưa nguôi giận, nét mặt căng thẳng nhìn bàn chủ tọa bên cạnh.

 

Tống Kỳ Ngự đang ngồi cạnh bà cụ Tống, chụm đầu thì thầm gì đó.

 

Bữa tiệc này của nhà họ Tống đúng là không đơn giản.

 

Tần Bách Ngạn không khỏi cảm thấy cảnh giác, quay sang nhìn Tần Bách Duật, "Chú Tư, cẩn thận thì hơn!"

 

"Vâng, em biết mà!"

 

Dung Khanh gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Nghiên Thời Thất, nhỏ giọng dặn, "Thằng nhóc nhà họ Tống trẻ tuổi bồng bột quá. Nếu không phải là có danh tiếng Thiết Nương Tử nhà họ Tống thì ai ở đây thèm cho cậu ta mặt mũi chứ!"

 

"Nhưng dù sao đây cũng là Tuyền Thành, chúng ta nên chuẩn bị tâm lí thì hơn, chị sợ cậu ta lén giở trò."

Chương trước Chương tiếp
Loading...