CHƯƠNG 1185: KHÔNG THỂ KHÔNG ĐỀ PHÒNG TỐNG KỲ NGỰ!
Tần Bách Ngạn thấy chú Tư không lên tiếng, bèn nói tiếp: "Sau khi điều tra, anh mới biết, khi xưa Tống Bình Viễn, ba mẹ và chú Hai đi cùng một chuyến bay."
"Anh sai người lật lại tất cả ghi chép trong tủ hồ sơ của công ty, vài năm trước khi máy bay gặp nạn, gia đình chúng ta đã kết thúc việc hợp tác với Tống Bình Viễn."
Tần Bách Ngạn nói xong, Tần Bách Duật nhìn anh trai mình, ánh mắt u ám xen lẫn ý nghiền ngẫm, "Anh Cả nghĩ đến điều gì?"
"Tống Bình Viễn xuất hiện trên chuyến bay ấy chắc chắn không phải tình cờ!"
"Làm sao biết được?" Anh tư Tần nhướng mày, cầm công cụ trên bàn, bắt đầu vò lá chè rồi rửa.
Nghe vậy, Tần Bách Ngạn cười lạnh, "Chú bớt giả vờ hồ đồ với anh đi! Tống Bình Viễn là con trai duy nhất của Thiết Nương Tử ở Tuyền Thành. Với thân phận đó của ông ta, lại còn là bạn học của ba, sao có thể làm trợ lý cho ba được."
Thiết Nương Tử ở Tuyền Thành sinh được ba gái một trai, chỉ có Tống Bình Viễn là con trai độc nhất của bà cụ.
Mà những người con nối dõi khác của nhà họ Tống, đều do ông cụ Tống và những người vợ khác sinh ra.
Lúc ông cụ Tống còn sống, chiến loạn liên miên, còn là những năm cuối thời kì phong kiến, chế độ một chồng nhiều vợ vẫn rất bình thường.
Nhất là nhà họ Tống ở Tuyền Thành có địa vị, có tiền, cưới vài bà vợ âu cũng chẳng có gì đáng trách.
So kĩ mọi bề một chút, Thiết Nương Tử không phải là vợ cả.
Chỉ là giữa những năm rối ren, một người phụ nữ như bà lại có thể xoay chuyển tình hình nguy hiểm, bảo vệ được nhà họ Tống, nên kẻ đời sau cũng không có tư cách để tra cứu việc năm xưa.
Chính vì quan hệ đó, bà mới yêu thương hết mực Tống Kỳ Ngự xếp thứ bảy trong thế hệ này, thậm chí còn không tiếc hết thảy mà giành lấy quyền thừa kế vì anh ta.
Nhưng, không thể ngược dòng tìm hiểu cụ thể chuyện năm xưa, nên anh chỉ đành phải thông qua những việc vụn vặt để cân nhắc rốt cuộc Tống Bình Viễn và nhà họ Tần có quan hệ dây mơ rễ má ra sao.
Bấy giờ, anh tư Tần đổ nước rửa lá trà đi, lúc đặt tách gốm trước mặt Tần Bách Ngạn, anh nói: "Muốn hiểu chi tiết hơn về Tống Bình Viễn, chắc hẳn có một người sẽ biết."
Tần Bách Ngạn nhíu mày, "Ai?"
"Vợ của ông ta, Thiệu Nguyệt Mi."
Anh Cả ngẫm nghĩ, nhớ lại tư liệu đã điều tra, "Chú chắc chắn không? Vợ của ông ta không phải họ Vương à?"
Tần Bách Duật vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm, "Thiệu Nguyệt Mi đã đăng kí kết hôn ở nước ngoài với Thiệu Chính Hề, đổi sang họ của chồng."
Tần Bách Ngạn lập tức hiểu ra, bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm, đau đầu nói: "Nhà họ Tống là gia tộc có gần trăm năm lịch sử, nội bộ phức tạp."
"Nếu không phải ba mẹ và chú Hai đã qua đời, anh nhất quyết không thể để họ ở sau lưng hãm hại nhà họ Tần."
"Tai nạn máy bay năm ấy xảy ra bất ngờ, hiện giờ người đã mất, không có cách nào kiểm chứng sự thật."
Anh Cả phiền muộn lẩm bẩm.
Câu nói này cũng khiến Tần Bách Duật trở nên trầm lặng.
Lát sau, Tần Bách Ngạn uống xong nửa tách trà, lại lên tiếng: "Tống Kỳ Ngự trước kia luôn đối đầu với em chính là con trai của Tống Bình Viễn phải không? Cậu ta cũng là ông chủ của Bất động sản Kỳ Hằng!"
"Ừm, chính là anh ta!"
Sắc mặt của anh Cả đăm chiêu, "Chú định qua lại với cậu ta thế nào? Chú chẳng nói gì với anh, anh phải điều tra mới biết, rõ ràng đối phương đã để mắt tới chú rồi!"
"Xét nghiêm túc thì chuyện này là ân oán vướng mắc giữa hai gia tộc Tần Tống. Chú Tư, chú không cần gánh vác một mình."
Tần Bách Ngạn vừa dứt lời, tầm mắt của Tần Bách Duật rời khỏi bàn trà, dừng lại trên mặt anh, "Cho tới lúc này, Tống Kỳ Ngự không chĩa mũi dùi lên nhà họ Tần, mà luôn nhắm vào Tần thị, kể cả Tiểu Thất."
"Chú và Tiểu Thất là người nhà họ Tần. Cậu ta nhắm vào hai đứa thì cũng chính là nhắm vào nhà họ Tần, phân biệt rõ ràng như thế làm gì?!"
Tần Bách Ngạn cáu kỉnh lườm em trai, càng để bụng chuyện của nhà họ Tống hơn.
Không thể không đề phòng Tống Kỳ Ngự!