Người Dấu Yêu

Chương 1467


Chương trước Chương tiếp

Ôn Tranh "ừ" một tiếng khó nhọc, "Em không sợ nguy hiểm, nhưng một kẻ từ đầu đến cuối luôn ẩn mình trong bóng tối mới là mối rình rập nguy hiểm nhất. Trước đây anh thường hỏi em tại sao lúc nào cũng u sầu ảo não, bây giờ... anh đã hiểu rồi chứ?"

 

Ôn Tranh đã phải rút hết ruột hết gan của mình để nói ra bí mật không ai hay biết này.

 

Trái tim Lôi Duệ Tu lúc này bỏng rát.

 

Hóa ra không phải là cô không yêu, cũng không phải vì không đủ sâu đậm.

 

Khi thoát ra khỏi dòng suy tư, Lôi Duệ Tu đưa tay kéo Ôn Tranh vào lòng.

 

Anh khẽ vỗ về lưng cô, thì thầm, "Trong mắt em, anh vô dụng đến vậy sao? Hắn đem anh ra để uy hiếp em, sao em không nói với anh? Ôn Tranh, nhẽ ra em nên nói cho anh biết sớm hơn."

 

"Lúc đó em không nghĩ được nhiều như vậy, lại thêm việc nhà họ Lôi đã chọn sẵn vị hôn thê cho anh, so sánh thiệt hơn mãi nên em mới quyết định bỏ đi."

 

Ôn Tranh nhắm mắt tựa vào lòng anh, khẽ khàng thổ lộ nỗi lòng.

 

Song, dù đã nói hết ra nhưng cảm xúc nặng nề trong lòng cô vẫn không vơi đi chút nào.

 

Chỉ cần đối phương vẫn còn tồn tại, cô vĩnh viễn không thể ăn ngon ngủ yên được.

 

Bây giờ, hiển nhiên người đó đã biết chuyện cô đến Nam Hải, tuy đến nay vẫn có vẻ sóng yên biển lặng nhưng Ôn Tranh luôn cảm thấy sẽ không kéo dài được lâu.

 

Lôi Duệ Tu cảm nhận được cảm xúc bất an của Ôn Tranh, anh siết chặt vòng tay, "Ôn Tranh, đêm nay em nói hết mọi chuyện cho anh biết như thế này, có phải từ nay về sau em sẽ không rời bỏ anh nữa phải không?"

 

Ôn Tranh im lặng trong thoáng chốc mới khẽ nói: "Em muốn thử cảm giác cùng anh kề vai sát cánh."

 

Nói đoạn, chân mày cô chợt nhíu lại.

 

Câu này nghe sến thật đấy!

 

Lôi Duệ Tu nín thở, đỡ vai cô nới rộng khoảng cách ra một chút, "Em nên nghĩ như vậy từ sớm, một người thì có thể mạnh đến đâu chứ. Có phải ban đầu đến với nhau anh không cho em đủ cảm giác an toàn, nên mới khiến em cảm thấy một người đàn ông như anh cần em phải che chở hay không?"

 

Ôn Tranh mở mắt nhìn anh, "Lúc em và anh mới đến với nhau, ngày nào anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện kia thôi. Lôi Duệ Tu, anh mau quên thế à?"

 

Lôi Duệ Tu tức tối nghiến răng nheo mắt, siết chặt hai vai cô, "Chỉ nghĩ đến chuyện kia? Ôn Tranh, em đúng là vô lương tâm mà! Nếu không phải vì anh thích em, em tưởng anh sẽ lên giường bừa bãi với em chắc?"

 

Ôn Tranh nhìn khuôn mặt nóng nảy của anh, điềm tĩnh gật đầu, "Anh đúng là rất giống dạng người đó, dù sao mới gặp nhau lần đầu tiên thì anh đã..."

 

"Lần đầu tiên?" Lôi Du Tu cười gằn đỡ lấy gò má cô, trở giọng nói, "Đúng vậy, lần đầu tiên em đã cưỡng ép anh, em phải chịu trách nhiệm!"

 

Ôn Tranh: "..."

 

Thấy cô không lên tiếng, Lôi Duệ Tu nén câu nói tiếp theo xuống.

 

Anh thở dài rồi lại ôm cô vào lòng mình, cúi đầu dán lên gò má cô, dịu dàng nói: "Sau này đừng đi nữa, không có em... anh thật sự không chịu nổi. Cho dù người đứng sau em tai mắt đầy trời, anh cũng không để hắn tiếp tục giở trò với em đâu."

 

"Ôn Tranh, em hãy học cách tin tưởng anh. Nhà họ Lôi ở Nam Hải tuy xa lánh sự đời đã lâu, nhưng cũng không phải là một gia tộc tầm thường. Bất kể là mạng lưới quan hệ hay an toàn, anh đều có thể bảo vệ tốt cho em."

 

"Bây giờ không như sáu năm trước nữa, em có anh, có em gái Tiểu Thất và em rể là chú Tư, chúng ta đông như vậy, muốn bảo vệ em an toàn không phải là chuyện khó."

 

Ôn Tranh bặm môi cúi đầu nghe lời thì thầm của Lôi Duệ Tu, mũi cô nóng rực lên.

 

Hóa ra, thẳng thắn với nhau chẳng đến nỗi quá khó khăn.

 

Sau thời gian dài một mình gắng gượng, cuối cùng vẫn mong có người có thể vì cô mà chống đỡ một vùng trời.

 

"Lôi Duệ Tu, em..." Còn chưa nói xong, môi cô đã bị khóa chặt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...