Bốn rưỡi, Hán Kim Danh Phủ.
Nhà hàng này nằm trong một tòa cao ốc tại trung tâm Lệ Thành.
Danh Phủ mang phong cách cao cấp, tất cả các nguyên liệu nấu ăn đều được nhập khẩu từ nước ngoài.
Xe chậm rãi dừng trước cửa Danh Phủ. Chân trời phản chiếu một luồng ráng đỏ. Ba người họ giẫm lên ánh chiều tà đi vào cửa lớn Danh Phủ.
Trong phòng VIP, hoa tươi và bộ đồ ăn được bày sẵn trên chiếc bàn dài kiểu Âu.
Trong phòng được trang trí tao nhã mà lại sang trọng.
Lúc này, Kiều Mục và Hàn Vân Đình vào phòng trước. Hai người sóng vai ngồi trước bàn, nhàm chán tìm chuyện để nói.
"Tôi nghe nói anh Hai qua đời rồi."
Kiều Mục dùng ngón trỏ gõ nhẹ bộ đồ ăn, nhớ tới lời bác gái nói, bèn thông báo cho Hàn Vân Đình biết.
Hàn Vân Đình đang giơ tay đẩy gọng kính bỗng khựng lại, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, "Sao lại như vậy? Nhà họ Hàn chưa nhận được tin tức gì hết!"
Kiều Mục nhướng mày, đẩy chiếc đĩa ra phía trước một chút, "Tin tức tuyệt đối chính xác, là do chị dâu Tần nói với bác gái Cả, vừa chôn cất sáng nay."
"Vậy mà chú Tư còn hẹn ăn bữa tối..."
Hiện giờ, người đang không ổn nhất, chắc là chú Tư.
Sao anh còn có tâm trạng hẹn mọi người đi ăn tối cơ chứ?
Kiều Mục nhìn Hàn Vân Đình, suy đoán: "Có thể là vì muốn giới thiệu cậu bác sĩ kia cho chúng ta làm quen."
"Trong thời gian qua, cậu ta vẫn luôn ở tại nhà cũ chăm sóc anh Hai. Dù sao cũng là anh em ở nước ngoài của chú Tư. Cậu ta có thể giúp đỡ đến mức đó, cũng đáng để qua lại thân thiết."
Hàn Vân Đình liếc điệu bộ cảm khái giống bà mẹ già của Kiều Mục, không nén được nỗi lo lắng trong lòng, nhắc nhở, "Đợi lát nữa xem chú Tư nói như thế nào. Nếu chú ấy không nhắc tới thì chúng ta cũng đừng hỏi."
"Ừ. Vậy..."
Anh ta còn chưa dứt lời, nhân viên phục vụ gõ cửa phòng VIP rồi đẩy cửa ra.
Kiều Mục và Hàn Vân Đình cùng nhìn sang, thấy ba người đứng ngoài cửa, thì đồng loạt đứng lên.
Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đi vào trước, Thương Lục đi sau hai người họ. Lúc bước vào phòng, anh ta liên tục quan sát kết cấu và bố trí trong phòng.
Sau khi quan sát một vòng, anh ta mím môi, nghiêm nghị nói, "Tần Tứ, nhà hàng này không tệ, rất đặc sắc."
Ở Parma, bọn họ đều có cuộc sống xa xỉ, từ nhỏ đã tham gia đủ loại sự kiện cao cấp, ít nhiều đều sẽ rất kĩ tính.
Mà cái Hán Kim Danh Phủ này rất hợp gu anh ta.
"Ngồi đi." Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất ngồi xuống đối diện với Kiều Mục, sau đó nói nhỏ vài câu với Thương Lục.
Thương Lục thấy vậy cũng không khách sáo, đi thẳng lên ngồi xuống đầu bàn.
Kiều Mục và Hàn Vân Đình thấy cảnh này thì không khỏi nhìn nhau.
Thằng nhóc này không coi mình là người ngoài đây mà?
Cậu ta có thể ngồi ngay vị trí kia sao?
"Cậu gì đó ơi..."
Lúc ngồi xuống, Kiều Mục nhìn Thương Lục bằng ánh mắt không mấy hài lòng, nhưng anh còn chưa nói hết lời, Thương Lục đã nhíu mày cắt ngang: "Xin vui lòng gọi tôi là anh Thương!"
Kiều Mục: "..."
Ở đâu ra cái thứ kiểu cách này!
Nghiên Thời Thất hé miệng cười khẽ.
Thương Lục quả nhiên là Thương Lục!
Ngay cả Tần Bách Duật cũng có vẻ hứng thú, liếc nhìn điệu bộ ngẩng đầu kiêu ngạo của Thương Lục, đôi môi mỏng nở nụ cười nhạt.
Kiều Mục nheo mắt nhìn Tần Bách Duật, rồi hắng giọng, lấp liếm sự bẽ bàng, "Anh Thương, anh ngồi bên này được không? Vị trí đó có người ngồi rồi!"
Sau đó, anh nghe thấy Thương Lục trịnh trọng trả lời, "Không được!"
Kiều Mục nghẹn họng, hơi nhíu mày lại, nheo mắt nhìn anh ta.
Hàn Vân Đình thấy Kiều Mục có vẻ bất mãn thì nhẹ nhàng khuyên nhủ Thương Lục, "Anh Thương, đó là vị trí của bề trên, anh ngồi không hợp lắm đâu."
Thương Lục dựa lưng vào ghế, bắt tréo chân, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời cười xấu xa, "Mấy anh có thể coi tôi là bề trên của Tần Tứ!"