Nghiên Thời Thât nghe vậy thì lắc đầu, đứng dậy bước tới cạnh Dung Khanh, ngồi xuống khoác tay lên khuỷu tay chị, "Chị dâu, em không mệt đâu, bây giờ vẫn còn sớm, em ở lại với chị."
Dung Khanh nhẹ nhõm nhìn cô, rồi dùng đầu ngón tay mát lạnh phủ lên mu bàn tay Nghiên Thời Thất, "Tiểu Thất, chị biết em thương chị, nhưng bây giờ không phải là lúc bình thường. Bệnh tình của anh Hai em không thể giải quyết ngay được, em và chú Tư đừng cố nữa."
"Chuyện của nhà họ Tống còn chưa giải quyết xong hết, các em về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Đợi tới sáng mai, chúng ta lại bàn cách đối phó."
Nghiên Thời Thất nghẹn lời, định tiếp tục nói muốn ở lại, nhưng Tần Bách Ngạn đã lên tiếng, "Về đi, anh và chị dâu em cũng cần phải nghỉ ngơi."
"Chú Tư, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện nhà họ Tống đâu. Nếu năm xưa bà cụ Tống thật sự xuống tay với chú, thì ít nhiều gì anh cũng phải đòi bà ta một câu trả lời hợp lí."
Chú Hai vì chuyện này nên gấp gáp trở về. Với tư cách là chủ nhà họ Tần, anh kiên quyết không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng.
Tần Bách Duật đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người, che gương mặt mình khuất tầm nhìn.
Anh im lặng một lát, rồi từ từ xoay người lại, cất giọng bình tĩnh khác thường: "Đòi một câu trả lời hợp lí rồi sao nữa?"
Tần Bách Ngạn ngẩn ra, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén, "Cho dù không được gì thì cũng phải đòi. Anh sẽ không để bà cụ Tống tiếp tục thêu dệt xuyên tạc nữa. Nhà họ Tần chẳng có gì nhiều, nhưng muốn chỉnh nhà họ Tống thì cũng là chuyện dễ dàng. Bà ta động đến người nhà họ Tần, anh sẽ tính món nợ này với bà ta. Em dẫn Tiểu Thất về trước đi, không cần lo chuyện gì nữa hết."
Rõ ràng Tần Bách Ngạn đã nổi giận thật sự rồi.
Nghiên Thời Thất nhìn anh chòng chọc. Vào lúc này, người anh chồng hiền lành sợ vợ lại không giỏi thể hiện tình cảm trong ấn tượng của cô đã biến thành người cầm trịch ăn nói chắc như đinh đóng cột của nhà họ Tần.
Anh không hề có vẻ do dự. Dường như gây khó dễ cho nhà họ Tống là việc anh nhất định phải làm.
Tần Bách Duật nghe thấy vậy thì cũng không dùng dằng nữa. Lúc nắm tay Nghiên Thời Thất đứng lên khỏi ghế sô pha, anh dặn dò một câu, "Em không quan tâm, miễn là anh đừng trở thành loại người như người nhà họ Tống là được rồi."
Nghe vậy, Dung Khanh mỉm cười nói, "Chú Tư lo lắng quá rồi. Cùng lắm thì anh của chú đi nói mấy câu thôi. Chứ anh ấy hả, ghét nhất là kết thù kết oán với người ta."
Chị dâu rất hiểu chồng!
Tần Bách Duật gật đầu, kéo Nghiên Thời Thất đi ra khỏi phòng khách.
Bọn họ đi rồi, Dung Khanh như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Tần Bách Ngạn, hỏi: "Anh định đối kháng với nhà họ Tống thật hả?"
Tần Bách Ngạn hừ lạnh, "Em tưởng anh đang nói đùa sao?"
Dung Khanh giãn ấn đường ra, giơ tay xoa xoa thái dương đau nhức, "Em biết anh xót xa chú Tư gặp tai nạn năm xưa. Nhưng chú ấy nói cũng không sai, dù anh đi đòi một câu trả lời thì cũng có được gì đâu."
"Hơn nữa, cũng đã mười mấy năm trôi qua rồi, bây giờ anh gây khó dễ cho nhà họ Tống, khác nào chúng ta tự chuốc phiền phức vào mình?"
"Trong lòng chúng ta biết nguyên nhân, nhưng người ngoài không biết. Huống chi, hiện nay thanh danh của bà cụ Tống vẫn vang dội như trước đây. Nếu gây ra chuyện bất lợi với bà ta, anh không sợ bị người đời lên án sao?"
Cô nói xong, Tần Bách Ngạn chỉ im lặng mà chống đỡ.
Cô khẽ nghiêng người, nhìn vẻ mặt rối rắm của anh, tận tình khuyên nhủ, "Bách Ngạn, chúng ta có thể đối phó với nhà họ Tống, nhưng anh phải suy nghĩ kĩ hậu quả."
"Em không cản anh trút giận cho chú Tư. Em chỉ muốn anh suy xét xem có cần thiết phải tranh chấp thêm hay không."
"Anh cũng thấy rồi đấy, chú Tư chẳng hề tỏ thái độ gì về chuyện này cả. Nhiều năm qua rồi, bản thân chú ấy cũng đã nghĩ thoáng ra, sao anh cứ phải canh cánh trong lòng?"
Tần Bách Ngạn đảo mắt, nhìn nét mặt lo lắng của Dung Khanh rồi nhíu mày hừ lạnh, "Anh nuốt không trôi cơn giận này!"