CHƯƠNG 938: BẤT ĐỘNG SẢN KỲ HẰNG ĐẤU GIÁ THÀNH CÔNG
Trác Hàn vừa dứt lời thì không ít người cảm thấy kì lạ.
Trợ lý của Tổng Giám đốc Tần thị vừa nghiến răng nghiến lợi gọi giá đấy à?
Không biết có phải ảo giác của bọn họ không?
Tống Kỳ Ngự vẫn dán mắt quan sát nét mặt ngày càng u ám của Tần Bách Duật và Trác Hàn, nụ cười càng tươi tắn hơn, tiếp tục giơ bảng, "Ba trăm triệu."
Mảnh đất này nhất định phải thuộc về anh ta!
Sau khi anh ta giơ bảng, trong phòng đấu giá yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Theo dự toán, giá trị mảnh đất làng đô thị này tăng lên cao nhất cũng chỉ ba trăm triệu thôi.
Người này từ đâu đến thế này?!
Gọi giá trên trời thản nhiên như vậy mà được à!
Bọn họ còn cho rằng mảnh đất này sẽ nhẹ nhàng mà rơi vào túi của Tần thị rồi, thế mà lại có một chú ngựa ô xuất hiện, như đang muốn tranh tài cao thấp với Tần thị.
Ba phút sau, người chủ trì gõ búa chốt giá.
Bất động sản Kỳ Hằng đấu giá thành công mảnh đất làng đô thị của Lệ Thành với giá ba trăm triệu.
Tiếp đó, giám sát viên và bộ phận thẩm định thầu sẽ xét duyệt hồ sơ dự thầu của Bất động sản Kỳ Hằng, nửa tiếng sau mới công bố kết quả cuối cùng.
Sau khi người chủ trì tuyên bố, bầu không khí căng thẳng trong hội trường đã giảm đi rất nhiều.
Trong thời gian đánh giá, bên gọi thầu đã chuẩn bị trà nước cho mọi người nghỉ ngơi ngay bên hành lang kề sảnh thầu. Lúc này, các công ty tới tham gia đấu thầu vừa đi vừa trò chuyện.
"Chúc mừng Tổng Giám đốc Tống!"
"Thì ra anh Tống chính là người điều hành của
Kỳ Hằng, ngưỡng mộ đã lâu."
Tống Kỳ Ngự vừa bước ra tới hành lang thì đã có không ít người khách sáo tâng bốc anh ta.
Lần này Kỳ Hằng có thể đánh bại ông trùm bất động sản Tần thị, thật sự khiến người ta không dám coi thường.
Tống Kỳ Ngự bước ngang qua đám người, gật đầu cảm ơn lời chúc của bọn họ.
Ngay phía trước, một bóng người cao ráo mặc đồ đen lặng lẽ đứng ở khu vực hút thuốc.
Tống Kỳ Ngự sửa lại măng sét ở gấu áo, nở một nụ cười tự đắc bước về phía người kia.
Những người còn lại đều thấy cảnh này, bắt đầu túm tụm lại bàn tán.
Đây là lần đầu tiên Bất động sản Tần thị bị nẫng tay trên ngay trên địa bàn của mình.
Không ít người thích hóng hớt, chậm chạp bước lại gần, vểnh tai nghe trộm.
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Tần!" Tống Kỳ Ngự dừng bước cạnh Tần Bách Duật, cười nhạt lạnh lẽo liếc nhìn đối phương đang phun mây nhả khói.
Nghe tiếng của anh ta, Tần Bách Duật thờ ơ quay đầu lại. Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tống Kỳ Ngự qua làn khói thuốc, anh khẽ nhướng mày, trầm giọng nói, "Ông chủ Tống lắm tiền nhiều của, tôi đây lấy làm tự ti."
Câu này của anh không nghe ra được là khen hay chê, nhưng Tống Kỳ Ngự vẫn thản nhiên đón nhận, "Tổng Giám đốc Tần quá khen rồi. Thời gian vừa rồi anh không ở Lệ Thành, sợ là đã hơi lạc hậu trong một số chuyện. Dù sao thì... cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ suất, không tránh được!"
Trác Hàn đang đứng ở phía sau bọn họ không xa, cầm di động ngẫm nghĩ xem nên gửi tin nhắn chào hỏi Lục Y Huyền như thế nào mới được.
Vừa vặn nghe được câu nói của Tống Kỳ Ngự, anh ta ngẩng đầu hỏi, "Sao ông chủ Tống biết thời gian vừa rồi Tổng Giám đốc của chúng tôi không có ở Lệ Thành?"
Trác Hàn hỏi theo kiểu bắt bẻ chất vấn, Tống Kỳ Ngự liếc nhìn anh ta, cười nhạt nói, "Có gì lạ đâu chứ? Với đối thủ cạnh tranh, đương nhiên tôi phải chú ý đến rồi."
Trác Hàn câm nín không đáp trả nổi, siết chặt di động định vặc lại, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng mang theo cảnh cáo của Tần Bách Duật: "Trác Hàn!"
Trác Hàn nghe thấy vậy cũng chỉ có thể nín nhịn cúi gằm gương mặt ấm ức xuống.
Tống Kỳ Ngự thấy thế thì nở nụ cười hứng thú.
Anh ta đứng cạnh Tần Bách Duật, hai người cao ngang nhau, vẻ ngoài cũng rất xuất chúng.
Những người đứng xem cũng nhìn ra vài manh mối trong trận tranh đấu ngầm này.