Người Dấu Yêu

Chương 1112


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1112: THÌ RA LÀ ANH TA!

 

Đối phương đã ra khỏi thang máy, nhìn thấy Ôn Tri Diên bèn nhếch môi cười mỉa.

 

Khoảnh khắc hai người này nhìn nhau, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng.

 

Ôn Tri Diên bất giác siết chặt tay Lãnh Dịch
Diêm, vô thức để lộ sự bất an và sợ hãi của mình.

 

Đối phương cầm một túi tài liệu đi tới, khi sắp đi ngang qua hai người thì anh ta bỗng đứng lại, nhìn gương mặt tái nhợt của Ôn Tri Diên, "Xin hỏi, phòng 302 khoa ngoại ở đâu?"

 

"Ở... ở phía sau!"

 

Ôn Tri Diên ấp úng chỉ về phía sau, ánh mắt hốt hoảng không dám nhìn thẳng người đàn ông này.

 

Người kia cười nhạt gật đầu, "Cảm ơn cô."

 

Nói xong, anh ta đi lướt qua Ôn Tri Diên, giày da gõ lên mặt sàn từng tiếng đều nhịp khiến sống lưng Ôn Tri Diên cứng đờ.

 

"Diêm, anh Diêm, chúng ta sang bên khoa ung bướu thăm ba mẹ em được không?"

 

Ôn Tri Diên run rẩy nói. Tuy cô ta hỏi ý kiến, nhưng không chờ Lãnh Dịch Diêm đáp lại đã vội vàng kéo cậu ta về phía thang máy.

 

Cô ta vô cùng luống cuống, thậm chí có thể nói là hoảng sợ.

 

Mà những biểu hiện của cô ta đều lọt hết vào mắt Lãnh Dịch Diêm.

 

Lãnh Dịch Diêm thản nhiên đồng ý, nhưng vừa đi tới cửa thang máy liền khựng lại, "Em chờ ở đây một lát, anh quay lại lấy đồ."

 

Ôn Tri Diên hoảng loạn gấp gáp hỏi, "Lấy gì chứ? Đi thăm ba mẹ trước không được à?"

 

"Đừng bướng bỉnh, đứng đây chờ anh!"

 

Lãnh Dịch Diêm xoa đầu vỗ về cô ta, sau đó gỡ tay cô ta ra, nhanh chóng bước ngược về phía phòng bệnh.

 

Ôn Tri Diên đứng đờ người, không biết nên làm thế nào.

 

Lãnh Dịch Diêm chỉ đi mấy phút đã quay lại, nhưng sau gáy Ôn Tri Diên đã túa đầy mồ hôi lạnh.

 

Cô ta còn đang đứng lặng cạnh thang máy, vị trí không hề xê dịch. Đến tận khi thấy bóng Lãnh Dịch Diêm trở lại, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Diêm, anh đi lấy hoa quả à?" Ôn Tri Diên xoa trán, chú ý thấy túi trái cây trong tay Lãnh Dịch Diêm, hình như là lúc trước anh mua cho cô ta.

 

Lãnh Dịch Diêm gật đầu, "Nếu đã đi thăm ba mẹ em thì cũng không thể đi tay không chứ."

 

"Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo!" Ôn Tri Diên miễn cưỡng nở nụ cười, dừng lại một lát mới giả vờ tự nhiên hỏi: "Anh Diêm, lúc quay lại anh có gặp người vừa nãy không?"

 

Lãnh Dịch Diêm kéo cô ta vào thang máy, "Không."

 

"Thật không?"

 

"Sao thế? Em quen anh ta à?"

 

Nghe Lãnh Dịch Diêm hỏi, Ôn Tri Diên vội lắc đầu, "Không quen, tại em nghe nói anh ta muốn đến phòng 302 nên tưởng là người nhà của ai chung phòng bệnh thôi."

 

Lãnh Dịch Diêm nhìn Ôn Tri Diên cố bày ra vẻ bình tĩnh, đáy mắt cậu ta như dâng trào từng lớp sóng cuồn cuộn.

 

Thì ra là người này!

 

Nửa tiếng sau, Ôn Tri Diên bị Nghiên Quân đuổi khỏi phòng bệnh khoa ung bướu.

 

Cô ta vốn cũng không muốn đến thăm lắm. Nếu không phải vì lảng tránh người đàn ông kia thì cô ta đã chẳng chạy tới đây.

 

Nhưng lúc cô ta đến thì Nghiên Quân không ở trong phòng, nghe nói đi khám rồi.

 

Còn bà Liên thì vui vẻ lôi kéo Ôn Tri Diên nói chuyện trên trời dưới biển.

 

Đúng lúc Nghiên Quân quay lại, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra liền thấy Liên Bích Tú đang nắm tay Ôn Tri Diên ngồi cạnh giường say sưa trò chuyện.

 

Ông ta không do dự mở rộng cửa phòng bệnh sau lưng, lạnh lùng nói, "Cô ra ngoài cho tôi!"

 

Ông ta không muốn thấy Ôn Tri Diên, một giây cũng không chịu được!

 

Đứa con gái này khiến ông ta quá thất vọng!

 

Cũng bởi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên ông ta mới phát hiện ra, trong lòng Ôn Tri Diên hoàn toàn không có hai người làm cha làm mẹ này.

 

Cho dù bọn họ có cố gắng bao nhiêu đi nữa thì tình cảm cũng chỉ xuất phát từ phía họ mà thôi!

 

Ôn Tri Diên hoàn toàn không có trái tim!

Chương trước Chương tiếp
Loading...