CHƯƠNG 1048: LÃO MẠC KHÔNG VỀ CÙNG VỚI CHÁU SAO?
Đối với chuyện này, Nghiên Thời Thất tỏ thái độ thản nhiên không sợ hãi, nhưng trong lòng anh
Tư lại không thể chịu được cô bị người khác chỉ trích dù là một chút.
Anh mím chặt môi, không nói gì, đường nét khuôn mặt đầy lạnh lẽo.
***
Hơn mười một giờ rưỡi trưa, đoàn xe chạy tới chân núi Piper, nơi tọa lạc phủ của tù trưởng.
Phủ phong cách kiến trúc châu Âu trải dài dưới chân núi. Bên trong trang viên rộng lớn trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, phía bên trái có một nhà thờ nhỏ có chóp nhọn.
"Hai người tới rồi!"
Ninh Á đứng trên hành lang ngoài cửa sảnh lớn, thấy hai người họ xuống xe thì vội vàng đi tới.
Cô mặc trang phục dân tộc truyền thống Parma, váy dài lệch vai màu tím, tóc búi lại, vô cùng nổi bật.
Nghiên Thời Thất bước đến, quan sát cách ăn mặc của Ninh Á, khen ngợi thật lòng, "Cô mặc bộ này... xinh hơn bộ màu hồng kia nhiều!"
Nét mặt Ninh Á cứng đờ. Cô nàng kéo Nghiên Thời Thất đi lên vài bước rồi nói, "Tôi nghe nói cô là người mẫu. Lát nữa có rảnh, cô dạy sơ cho tôi cách phối hợp màu sắc nhé? Cô không biết đâu, stylist nhà tôi đúng là ma quỷ, lần nào phối màu trang phục cho tôi cũng rất khó coi!"
Nghiên Thời Thất cười gật đầu, "Được, chuyện nhỏ!"
Ninh Á lòng vui vẻ ôm khuỷu tay Nghiên Thời
Thất đi về phía trước. Lúc ngoái đầu nhìn lại
Tần Bách Duật, cô chỉ mỉm cười, không nói gì.
Có một số chuyện, chỉ nên để trong lòng thôi!
Mười phút sau, trong phòng khách của phủ,
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi một bền đầu bàn.
Ninh Á ngồi bên cạnh Nghiên Thời Thất, giải thích cho Nghiên Thời Thất nghe về phong cách trang hoàng và tranh vẽ trên tường trong phòng khách.
Tòa phủ này của tù trưởng được canh phòng nghiêm ngặt và trang hoàng nguy nga lộng lẫy.
Qua lời giới thiệu của Ninh Á, Nghiên Thời Thất mới biết mỏ khoáng sản trù phú nhất ở Parma chính là vàng.
Thảo nào chỉ cần là hào môn quý tộc thì sẽ giàu nứt đố đổ vách.
Cái này gọi là loạn vì vàng, phất vì đồ cổ.
Với Parma mà nói, dù là loạn hay phất thì vẫn có thể đứng sừng sững không lụn bại nổi.
Lúc Ninh Á vẫn còn đang không ngừng giới thiệu cho Nghiên Thời Thất nghe, thì cửa lớn phòng khách bị mở ra.
Nghe tiếng mở cửa, Ninh Á đứng lên trước,
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cũng lần lượt đứng lên theo.
Đi sau bốn người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, tù trưởng Parma tuổi chừng sáu mươi mặc bộ áo dài màu xám đi tới.
Ông có làn da ngăm đen, toát ra khí chất chính trực, ánh mắt nghiêm túc không cần nổi giận cũng uy nghiêm. Ông đi vòng vào phòng khách, chỉ vào Tần Bách Duật, lắc đầu cười khẽ nói:
"Tiểu Tứ, rốt cuộc đã chịu trở về!"
Tần Bách Duật bước lên, đặt một tay lên ngực, hơi cúi người xuống, "Chú Ninh."
"Giỏi, thằng nhóc giỏi lắm, đi một hơi suốt mấy năm, làm cho bọn chú tìm mãi thôi. Lão Mạc đâu? Không về cùng với cháu sao?"
Tù trưởng tên là Ninh Viễn Hàng.
Không thấy bóng dáng chú Mạc đâu, ông không kiềm được có chút tiếc nuối.
Năm xưa, lão Mạc bày mưu tính kế khá nhiều để giúp ông ngồi vững vàng trên cái ghế tù trưởng Parma.
Ông còn tưởng rằng lần này Tần Tứ sẽ dẫn theo ông ấy trở về.
Nghĩ đến chú Mạc, Ninh Viễn Hàng hơi giãn mày ra.
Lúc này, Tần Bách Duật mím môi, giọng nói chậm lại, "Chú Mạc qua đời từ mấy tháng trước rồi."
Nét mặt Ninh Viễn Hàng biến sắc ngay lập tức, ngồi lặng một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được cân bằng.
Ông lắc đầu thở dài, không khỏi thốt lên, "Đáng tiếc! Quá đáng tiếc! Cháu cũng thật là, năm xưa cháu và lão Mạc đều dùng thân phận giả, nếu không thì chú cũng không đến mức không được gặp mặt ông ấy lần cuối."
Parma vì tìm bọn họ mà tốn không ít nhân lực và tài lực.
Đáng tiếc, cuối cùng ông trời vẫn không chiều lòng người.
"Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, chú nghe nói lần này cháu dẫn theo vợ trở về?"