CHƯƠNG 1224: NGỘ THẤT!
Nghiên Thời Thất không hề rề rà, lập tức kéo cái khay tới gần, nâng hộp lên từ từ mở ra nhìn nó dưới ánh đèn sáng ngời.
Trong hộp là một sợi dây chuyền bạch kim được chế tác thật đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo.
Mà chỗ điểm nhấn chính là mặt dây chuyền.
Nghiên Thời Thất nhẹ tay đặt mặt dây chuyền trên đầu ngón tay mình nhìn ngắm, nhìn thấy nó giống như một đám mây ráng chiều.
Nhưng xuyên thấu qua ánh đèn sáng ngời sẽ phát hiện nơi chỗ cong lấy đám mây màu sắc rực rỡ hợp thành hai chữ cái, lần lượt là Q và Y.
Hai chữ cái nối liền đuôi đầu, được thiết kế trừu tượng, hợp lại thành một mặt dây chuyền đặc biệt.
Nghiên Thời Thất nhìn mặt dây chuyền say mê, ngón tay cẩn thận ve vuốt sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền cũng chỉ lớn chừng móng tay của ngón cái nhưng lại để lộ tràn ngập tâm ý.
Cô ngước đôi mắt sóng sánh như chứa sao trời lên, "Q là anh, còn Y là em à?"
Là họ của hai người sao?
Tần Bách Duật nghe cô nói vậy im lặng trong chốc lát rồi mới chậm rãi lắc đầu.
Anh lấy sợi dây chuyền ra, rồi thấp giọng giải thích, "Q tượng trưng cho Thất của em, còn Y là Duật của anh."
"Thiết kế ban đầu vốn định lấy họ nhưng họ Nghiên này bây giờ cũng không thích hợp lắm, cho nên bây giờ Y là anh!"
"Còn có một loại giải thích nữa, Y và Q cũng là ngộ Thất*."
*Phiên âm của Tần là Qin, Nghiên là Yan, Duật là Yu, Thất là Qi.
"Ngộ Thất" là gặp Thất, "yu Qi".
Nghiên Thời Thất lắng nghe lời giải thích của anh Tư. Mà cô lúc này, vẫn còn chưa biết tên của vùng núi Bình Túc cũng đã được quyết định ngay từ giây phút này.
Ngộ Thất, vùng đất Ngộ Thất!
Cho dù họ của cô là gì thì cô đều là Tiểu Thất của anh!
Tần Bách Duật tháo dây chuyền ra rồi đứng dậy đi vòng ra phía sau ghế sô pha, động tác dịu dàng lại thành kính đeo nó lên cổ cho cô.
Anh nhìn cái gương trên bàn, khẽ đặt hai tay lên vai cô, "Em thích không?"
Nghiên Thời Thất gật đầu, sợi dây chuyền khẽ rủ trên cổ cô.
Thiết kế rất xinh đẹp, vừa đơn giản lại tự nhiên không hề thấy rườm rà. Sợi dây mảnh dán lên da thịt cô, mà mặt dây chuyền cũng điểm xuyết cho vùng xương quai xanh của cô.
Cô nói, "Em thích lắm, cảm ơn anh Tư!"
Tần Bách Duật đứng sau lưng cô chậm rãi cúi người xuống hôn lên gò má cô. Anh đón lấy tầm mắt cô qua gương, dặn dò, "Nếu thích thì phải luôn đeo đấy. Hửm?"
"Được!"
Nghiên Thời Thất vuốt ve sợi dây chuyền, cảm xúc lạnh như băng của nó dần mang theo nhiệt độ cơ thể cô.
Cô khẽ xoay người nhìn ra sau lưng, trong mắt trào dâng cảm động, "Sợi dây chuyền này là do anh thiết kế sao?"
Tần Bách Duật gật đầu, dùng đầu ngón tay lướt qua gò má cô, "Quà tặng em không thể mượn tay người khác được."
Cô vươn cánh tay đáp lên hai vai anh, "Vậy em có thể tặng anh một món quà đáp lại không?"
"Định tặng anh cái gì?"
Nghiên Thời Thất làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó mới tiến lên trước hôn lên chóp mũi anh, "Em còn chưa nghĩ ra, tạm thời nợ đi đã!"
Tần Bách Duật nhìn cô với vẻ cưng chiều, ánh mắt lướt qua sợi dây chuyền rồi mỉm cười dịu dàng.
Sợi dây chuyền này đúng là quà tặng nhưng nó cũng cất giấu tâm tư của anh nữa.
Bên trong mặt dây chuyền có hình đám mây được khảm một con chip GPS cảm ứng bỏ túi.
Chuyện tối hôm qua không thể xảy ra lần thứ hai, cho nên anh quyết định lấy sợi dây chuyên đã thiết kế từ lâu trong két sắt ngân hàng Lệ Thành ra.
Đúng là tối hôm qua anh không ngủ, bởi vì phải tới ngân hàng tư nhân, lại nhờ thợ khảm thêm con chip vào ngay trong đêm.
Mà trong két sắt ở ngân hàng tư nhân Lệ Thành vẫn còn đặt quà cưới trước đây nhà họ Tần cho Tiểu Thất, cô không tới, cho nên anh cũng không nói.
Có lẽ phải nhắc tới quà cưới vào một thời điểm thích hợp nhất thì mới có thể thu hút được sự chú ý của cô.
***
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cánh cửa cuốn của cửa tiệm trang sức Tần Phúc lại được mở ra lần nữa.
Nghiên Thời Thất đeo khẩu trang khoác tay anh Tư đi tới sảnh lớn, ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi bước từ trong cửa hàng mỹ phẩm đối diện tới.
Ba người trùng hợp gặp nhau trong hành lang của trung tâm thương mại.
Đối phương cắm một tay vào túi, áo choàng dài khoác trên vai, một tay khác thì cầm điện thoại di động, vừa nhìn thấy vợ chồng hai người đã cười rất sâu xa.