Người Dấu Yêu

Chương 1428


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1428: TÔI MUỐN NHỜ CÔ GIÚP MỘT VIỆC

 

Ông chủ lắm mưu nhiều kế như vậy, chỉ dựa vào một mình Lôi Duệ Tu e là khó mà đấu lại.

 

May mà người đó là phe ta chứ không phải kẻ thù!

 

Ôn Tranh dựa vào trí nhớ đi về phía biệt thự của Lôi Hạc Đình.

 

Ba phút sau, cô nhìn thấy một chiếc xe điện đỗ dưới gốc cây ở chỗ rẽ ngay con dốc.

 

Người lái xe là Hàn Mạt.

 

Ôn Tranh nhìn anh ta từ xa rồi tiến đến chào hỏi, "Để anh chờ lâu rồi."

 

Hàn Mạt ra hiệu cho Ôn Tranh ngồi vào ghế phụ lái. Khi quay đầu xe, anh ta hờ hững nói, "Tôi cũng vừa mới đến, cô rất đúng giờ."

 

"Đã hẹn rồi, đâu thể nuốt lời."

 

Nghe vậy, Hàn Mạt liếc nhìn cô, khẽ chớp đôi mắt đen thẳm, "Tôi đi theo ông chủ từ nhỏ, chưa từng thấy ông chủ giúp đỡ người ngoài như thế này bao giờ!"

 

Ôn Tranh nhìn phong cảnh trên đường đi, lơ đễnh thở dài, "Tôi nghĩ thế này không được tính là giúp đỡ, nói là chỉ dạy thì chính xác hơn."

 

Hàn Mạt khẽ nhếch môi, không bình luận thêm.

 

Vài phút sau, Ôn Tranh đã đến phòng sách.

 

Hàn Mạt đưa cô vào rồi đứng trước cửa canh gác, lạnh lùng xa cách hệt như một cỗ máy không chút tình cảm.

 

Trong phòng sách, Lôi Hạc Đình đang cầm một quyển sách cũ trong tay, nghe tiếng động bèn ngước mắt lên, "Cô đi đến đây thuận lợi cả chứ?"

 

Ôn Tranh mỉm cười, "Rất thuận lợi, cảm ơn ông chủ đã sắp xếp."

 

"Hôm nay mẹ nó về. Theo thường lệ, họ không thể nói chuyện xong trong vòng ít hơn hai, ba tiếng được đâu. Qua đây ngồi đi. Nào, tranh thủ, cô nói tôi nghe trước, tại sao lại điều tra thằng Hai?"

 

Lôi Hạc Đình vừa gọi Ôn Tranh qua vừa thẳng thừng tung câu hỏi ra cho cô.

 

Hiển nhiên, Hàn Mạt đã thành thật báo lại thông tin mà mình nghe được với Lôi Hạc Đình.

 

Ôn Tranh tiến đến ngồi xuống, khẽ giọng đáp, "Chiều tối hôm qua, trên đường về tôi gặp Lôi Duệ Phàm và bố anh ta."

 

"Rồi sau đó cô định điều tra họ luôn à?" Lôi
Hạc Đình nhìn Ôn Tranh với ánh mắt đầy thích thú.

 

Ôn Tranh khẽ gật đầu, "Theo tình hình hiện tại của nhà họ Lôi, nếu Lôi Duệ Tu đã là người thừa kế tương lai thì thái độ của cha con Lôi Duệ Phàm với anh ấy không hề bình thường chút nào. Hơn nữa, tôi từng nghe phong thanh rằng có khả năng vết thương trên người Lôi Duệ Tu liên quan đến Lôi Duệ Phàm. Tôi đoán có thể ông chủ không lên kế hoạch cho chuyện đó, nên tôi muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh ta đã làm những gì."

 

Lôi Hạc Đình nghe xong thì bình tĩnh gật đầu, "Cô quan sát rất tỉ mỉ. Từ khi Duệ Tu rời khỏi Nam Hải đến Đế Kinh học thì chú Hai và đứa cháu trai này của tôi đã bắt đầu rục rịch rồi. Chuyện họ làm đúng là không phải ý của tôi, nhưng người thừa kế của nhà họ Lôi ở Nam Hải, xưa nay đều phải là người có năng lực. Cho dù Duệ Tu là con trai tôi, nhưng nếu nó không đủ năng lực thì cũng không loại bỏ khả năng sẽ bị người khác thay thế."

 

Ôn Tranh đã hiểu, cô nhìn kệ sách xung quanh, cuối cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Lôi Hạc Đình, "Tối qua Hàn Mạt nói với tôi, nếu tôi muốn có tài liệu về Lôi Duệ Phàm, ông có thể cung cấp cho tôi?"

 

Lôi Hạc Đình nhếch môi, đồng thời hất cằm về phía kệ sách đầu tiên, "Thứ cô cần đã chuẩn bị xong rồi. Tài liệu đó ghi lại toàn bộ những gì gia đình chú Hai đã làm trong nửa năm qua. Sau khi xem xong, cô nhớ cho vào máy hủy tài liệu, đừng để lại dấu vết. Ngoài ra, chiều nay cô chịu đến gặp tôi, chắc đã quyết định ở lại rồi, nên tôi muốn nhờ cô giúp một việc."

 

Ôn Tranh nghe giọng điệu này của ông ta, lập tức nhún nhường nói, "Ông nặng lời rồi, ông cứ việc nói!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...