Người Dấu Yêu

Chương 1460


Chương trước Chương tiếp

Đường Diệu Tuyết nheo mắt, không tức giận mà còn cười, "Thùng rỗng kêu to! Thái độ hiện giờ của cô như thế này, chẳng lẽ vì cho rằng nhảy một điệu với anh Lôi là có thể lọt vào mắt anh ấy được à?"

 

Ôn Tranh nghe thấy vậy, từ trên cao nhìn xuống Đường Diệu Tuyết, hơi mím môi, "Bây giờ ngẫm lại, quả đúng là như vậy."

 

Đường Diệu Tuyết nhất thời cứng họng.

 

Không sai, ai nấy đều thấy rõ, Lôi Duệ Tu đặc biệt thiên vị Ôn Tranh.

 

Điều này khiến Đường Diệu Tuyết khó lòng chấp nhận được.

 

Rõ ràng cô ta mới là vị hôn thê chính thức, loại con gái từ đâu nhảy ra này là cái thá gì chứ?

 

Mắt Đường Diệu Tuyết thoáng lóe lên khinh thường, cô ta tỏ ra tao nhã vén tóc mai, ngẩng mặt nói với Ôn Tranh, "Chỉ vô tình gặp mặt một lần thôi mà cô cứ tưởng mình quan trọng lắm à! Nếu tôi mà là cô, sau này nhất định sẽ nhớ thật kĩ buổi gặp gỡ tối nay. Dù sao, cô bé lọ lem không có giày thủy tinh thì cuối cùng vẫn sẽ biến thành gà mái, chỉ là một giấc mơ hão huyền thôi, cần gì phải coi là thật."

 

Lời châm chọc kiểu ném đá giấu tay này của Đường Diệu Tuyết càng để lộ vẻ cay nghiệt và kiêu căng của cô ta.

 

Ôn Tranh nhìn dáng vẻ đắc ý không che giấu của cô ta, chỉ bình thản nhún vai, "Hi vọng lúc nào cô Đường cũng có thể giữ được sự tự tin khó hiểu này!"

 

Nói rồi, Ôn Tranh phát hiện điện thoại di động trong túi xách khẽ rung lên.

 

Cô lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn Hàn Mạt gửi tới.

 

Thấy vậy, cô không để ý đến mũi dùi của Đường Diệu Tuyết nữa mà nhìn quanh bốn phía, xách váy đi về phía trước.

 

"Cô định đi đâu? Tôi còn chưa nói xong mà, có phải bị tôi nói trúng tim đen nên tự ti mặc cảm không?"

 

Đường Diệu Tuyết vẫn còn ầm ĩ đi sau lưng Ôn Tranh, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy chiếc xe Cullinan trắng đi từ sườn núi phía xa tới, cô ta mới dừng bước.

 

Hàn Mạt vẫn tự mình xuống xe mở cửa cho Ôn Tranh. Lúc xoay người, nhìn thấy Đường Diệu Tuyết ở cách đó không xa, anh ta bình tĩnh gật đầu chào cô ta rồi chui vào ghế, nghênh ngang lái xe đi.

 

Đường Diệu Tuyết cắn môi, móng tay bấu chặt vào làn váy, nét mặt đầy hậm hực bất mãn.

 

Cô gái này, nhất định cô ta sẽ điều tra rõ ràng!

 

Trên xe, Ôn Tranh liếc nhìn về phía vườn của bữa tiệc, thuận tay tháo mặt nạ ra, "Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc."

 

"Ông chủ bảo tôi đón cô về trước."

 

Ồ, lại là sự sắp xếp của ông chủ!

 

Ngoài việc yên lặng chấp nhận, dường như Ôn Tranh cũng không còn cách nào khác.

 

Xe đi vào đường quốc lộ vùng duyên hải, mặt biển đen thẫm phía xa như hòa làm một với bóng đêm.

 

Ôn Tranh ngổn ngang tâm sự nhìn cảnh biển lướt qua trước mắt, ngón tay lơ đễnh mân mê chiếc mặt nạ trong tay.

 

Nếu Lôi Duệ Tu phát hiện cô biến mất, không biết có nổi giận không nữa.

 

Lúc này, ánh mắt của Hàn Mạt từ gương chiếu hậu rọi tới, "Người ở ngoài vườn vừa rồi là cô Đường sao?"

 

Ôn Tranh ừ một tiếng, thoáng kinh ngạc khi thấy Hàn Mạt chủ động hỏi.

 

Trong ấn tượng của cô, anh ta luôn có vẻ như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ có lời ra lệnh của ông chủ mới có thể tác động đến cảm xúc của anh ta.

 

Hàn Mạt mím môi, muốn nói lại thôi.

 

Xe dừng trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ, bấy giờ Hàn Mạt mới chậm chạp nói: "Lát nữa ông chủ muốn gặp cô, có thể sẽ hỏi vài chuyện, cô nghĩ kĩ xem nên trả lời thế nào đi."

 

Tay Ôn Tranh đang vuốt ve chiếc mặt nạ chợt khựng lại, cô trầm mặc một chút rồi mới mỉm cười, "Cảm ơn đã nhắc."

 

Hàn Mạt gật đầu, sau đó cả quãng đường không nói thêm gì nữa.

 

Khi xe đến biệt thự cổ nhà họ Lôi thì đã là gần tám giờ tối.

 

Xe chậm rãi giảm tốc độ, Ôn Tranh nhìn ra cửa sổ xe, quả nhiên là biệt thự riêng của ông chủ.

 

"Cô vào trước đi, tôi đi đậu xe, ông chủ ở phòng sách."

Chương trước Chương tiếp
Loading...