Bốn giờ sáng hôm sau.
Ôn Tranh tỉnh dậy, đưa tay tắt đồng hồ báo thức trên bàn. Lúc ngồi dậy, cả người còn thấy hơi hoảng hốt.
A, đây là phòng khách bên cạnh phòng ngủ chính của Lôi Duệ Tu chứ không phải là phòng cho người làm phía sau bếp nữa.
Ôn Tranh vuốt mái tóc ngắn, cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp.
Một giọt nước tràn ra khỏi khóé miệng. Ôn Tranh nhìn chiếc cốc trong tay, ngẩn người.
Cô nhớ, tối hôm qua, lúc mình đi ngủ thì chiếc cốc này vẫn còn trống không mà!
Có lẽ cô nhớ nhầm cũng nên!
Ôn Tranh không bận tâm quá lâu đến thắc mắc thoáng qua này. Cô gấp lại chăn gối, bó ngực, vệ sinh cá nhân, hóa trang xong xuôi rồi mới bước ra khỏi phòng.
Phòng ngủ của cô chỉ cách gian phòng của Lôi Duệ Tu mấy bước chân, nhưng giờ vẫn còn sớm nên Ôn Tranh không vào quấy rầy anh.
Cô xoay chân, bước xuống nhà.
Lúc sáng sớm, nhà họ Lôi ở Nam Hải khá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách từ con suối nhân tạo trước cửa, quang cảnh vô cùng bình yên.
Ôn Tranh đi dạo một vòng quanh vườn hoa dưới nhà, ghi nhớ được địa hình xong, định đi lên xem Lôi Duệ Tu đã dậy chưa.
Nếu được, cô muốn kiểm tra vết thương trên người anh xem nặng đến mức nào.
Chưa đến năm giờ, Ôn Tranh đã xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Lôi Duệ Tu.
Cô đưa tay định gõ cửa nhưng lại sợ phiền đến giấc ngủ của anh.
Đang lúc do dự, bên trong cửa đột nhiên vang lên một tiếng.
Nghe thấy vậy, Ôn Tranh không do dự nữa.
Cô đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lôi Duệ Tu đang vươn nửa người ra khỏi giường, mò mẫm dưới đất, mà cách ngón tay anh không xa có vô số mảnh vỡ thủy tinh.
Ôn Tranh thầm thở dài, bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: "Cậu Cả, cậu cứ nằm xuống đi, để tôi dọn cho."
Lôi Duệ Tu chợt cứng người lại. Anh cụp mi xuống, cười chua chát: "Xem ra, tôi bây giờ đúng là một kẻ tàn phế rồi. Cầm cái cốc cũng không được thì sống còn ý nghĩa gì!"
Những lời này đánh thẳng vào tim Ôn Tranh, khiến cô bất giác khẽ nhíu mày: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, rồi sẽ tốt thôi."
Lúc này, Lôi Duệ Tu đã ngửa mặt nằm trên giường, dùng ánh mắt mờ mịt hướng lên trần nhà: "Cậu đừng an ủi tôi, đây là sự thật!"
Ôn Tranh không muốn tranh luận với anh về đề tài này nữa.
Cô cẩn thận ngồi xổm xuống, nhặt hết mảnh vỡ lên.
Khóe mắt Lôi Duệ Tu nhìn thấy động tác của cô, mấp máy môi nói: "Bữa sáng có chưa?"
Ôn Tranh không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Sắp có rồi."
Theo quy định của nhà họ Lôi, bữa sáng phải được đưa đến từng phòng cho chủ nhân trước năm giờ rưỡi sáng.
"Mang thức ăn lên cho tôi đi, tôi đói rồi."
Ôn Tranh vẫn ngồi nhặt mảnh vỡ: "Dọn xong rồi tôi sẽ đi."
"Đi luôn đi!" Lôi Duệ Tu đột nhiên lên giọng, khiến Ôn Tranh cảm thấy rất khó hiểu.
Cô từng nghe người ta nói, người bị bệnh thường sẽ có cảm xúc bất ổn.
Ôn Tranh cúi đầu nhìn mảnh vỡ dưới đất, nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Vậy cậu Cả đừng đi lung tung nhé, tôi mang bữa sáng lên cho cậu rồi dọn tiếp."
"Ừm." Lôi Duệ Tu nhíu mày, cặp mắt đang khép hờ lóe lên chút bực bội.
Ôn Tranh không nán lại nữa, cầm lấy chiếc khăn trên bàn phủ lên đống mảnh vỡ, dùng mũi giày gom chúng lại một chỗ xong mới quay người ra cửa.
Sau khi cô rời đi, Lôi Duệ Tu mở bừng mắt ra, vén chăn lên xoay người xuống giường.
Anh nhanh nhẹn nhặt hết mảnh vỡ trên đất lên rồi.. tiện tay nhét vào thùng rác cuối giường.
Sớm biết như vậy anh đã không đập vỡ cái cốc.
Đống mảnh vỡ này quá sắc, lỡ làm cô đứt tay thì anh sẽ đau lòng.