CHƯƠNG 1406: MŨI DÙI CỦA ĐƯỜNG DIỆU TUYẾT
Trong mắt Ôn Tranh, tuy cô chỉ liếc nhanh qua một lần, nhưng ông chủ nhà họ Lôi này vẫn khiến cô có ấn tượng sâu sắc.
Cô cũng đã gặp qua không ít người quyền thế nghiêm khắc, kể cả ông ngoại có địa vị hơn người của cô, nhưng không ai có được khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải sợ hãi như Lôi Hạc Đình.
Ôn Tranh tự biết mình không phải là một cô gái chưa trải qua sự đời, nhưng chỉ vừa đối mặt với Lôi Hạc Đình trong chớp mắt, cô lại cảm thấy máu trong người như đông cứng lại vì đôi mắt đen lạnh u ám của người kia.
Lúc đó, cô đang đẩy xe thức ăn đi ngang qua.
Áp lực mạnh mẽ của Lôi Hạc Đình khiến cả hành lang bao trùm trong sự ngột ngạt nặng nề.
Ôn Tranh bước nhanh, bàn tay đẩy xe thức ăn cũng vô thức nắm chặt.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được tầm mắt sắc sảo kia đang chĩa vào đầu vai mình.
Ấn tượng của lần gặp mặt đầu tiên khiến Ôn Tranh cảm nhận sâu sắc rằng, ở bên cạnh Lôi Hạc Đình tuyệt đối không dễ dàng.
Nhận thức được điều này, cô bắt đầu thấy lo lắng cho tình cảnh của Lôi Duệ Tu.
Khi quản gia tới thông báo, anh đã dứt khoát từ chối gặp mặt Lôi Hạc Đình.
Bây giờ ông tìm đến tận phòng ngủ, hai cha con này mà gặp nhau, chỉ sợ không có được một chút hòa khí nào.
Ôn Tranh nhanh chóng đẩy xe thức ăn xuống dưới tầng, sau đó lại đi thang máy lên tầng ba.
Nhưng vừa ra khỏi thang máy, cô liền bất ngờ bắt gặp một cô gái mặc váy dài màu bạc.
Đường Diệu Tuyết?!
Cô ta đến đây từ bao giờ?
Lúc này, Đường Diệu Tuyết đang đứng cùng đám vệ sĩ, thi thoảng lại nhìn vào cửa phòng đóng chặt.
Quản gia cúi gằm mặt, cụp mắt đứng dựa vào tường. Tuy nét mặt của mọi người không có gì đặc biệt, nhưng bầu không khí trong hành lang vô cùng nặng nề.
Tiếng động của thang máy làm mọi người giật nảy mình.
Gần như bọn họ cùng đồng thời liếc nhìn sang. Khi thấy Ôn Tranh, Đường Diệu Tuyết liền nheo mắt lại, "Quản gia, sao anh ta vẫn còn ở đây?"
Quản gia nhìn dảng vẻ thong thả bình tĩnh của Ôn Tranh rồi cười mỉa với Đường Diệu Tuyết, "Cô Đường, vị này là người giúp việc thân cận mà cậu Cả bổ nhiệm, đương nhiên sẽ phải ở đây!"
"Bổ nhiệm?" Trong mắt Đường Diệu Tuyết tràn ngập ý mỉa mai, "Tôi còn tưởng hôm qua tôi nói với chú Lôi xong thì chú ấy sẽ cho người đi xử lí anh ta chứ. Hóa ra anh ta cũng lươn lẹo đấy, biết ôm chặt đùi anh cả Lôi nữa!"
Trước lời mỉa mai của Đường Diệu Tuyết, Ôn Tranh bình thản liếc cô ta, "Cô Đường khen lầm rồi. Tự mình không xử lí được thì chạy ngay đi mách lẻo với ông chủ, cách làm này của cô Đường thật ra lại chả đâu vào đâu!"
Từ trước đến giờ Ôn Tranh vốn không sợ cường quyền, huống hồ trong mắt cô, Đường Diệu Tuyết cùng lắm cũng chỉ là một con rối mà thôi.
Tại địa bàn nhà họ Lôi, cô một mực nhẫn nhịn không bùng nổ, kiềm chế tính tình cũng chỉ vì Lôi Duệ Tu mà thôi.
Nếu Đường Diệu Tuyết này mà không biết điều, muốn gây sự với cô nữa thì có khi cô sẽ thật sự đánh giáp lá cà luôn!
Đường Diệu Tuyết hoàn toàn không ngờ Ôn Tranh sẽ mỉa mai thẳng vào mặt mình như thế.
Ánh mắt cô ta đông cứng lại, gò má xinh xắn tràn ngập tức giận.
Đường Diệu Tuyết lạnh mắt bước tới trước mặt Ôn Tranh, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hơi khom người nói: "Trổ tài mồm mép cũng có ích gì? Một người giúp việc cỏn con như anh đúng là không biết trời cao đất rộng! Nhìn thái độ vô lễ của anh với tôi thế này, tôi không thể không hoài nghi, có phải chính anh là người đốt du thuyền của tôi đêm qua không?"
Ôn Tranh không chớp mắt nhìn thẳng vào
Đường Diệu Tuyết, nghe cô ta cố tình vu oan giá hoạ thì nhếch môi xoè tay ra, "Đổ vấy tội cho người khác thì cũng phải có chứng cứ chứ. Mọi người ra vào nhà họ Lôi đều được ghi chép lại. Mà tôi thì, đến cửa cũng không bước ra. Cô ăn ốc nói mò như thế rồi tưởng rằng người khác sẽ tin cô ngay à?"
Đường Diệu Tuyết không những không giận mà còn mỉm cười nói: "Tại sao lại không tin? Người thông minh đương nhiên sẽ không tự mình ra tay. Không chừng anh mua chuộc người ngoài, cố tình giở trò với du thuyền của tôi thì sao?!"