Nghe Đường Diệu Tuyết nói xong, Lôi Duệ Phàm cương quyết áp cảm giác bất an trong lòng xuống, vươn tay gỡ mặt nạ thỏ của Đường Diệu Tuyết ra, "Tốt nhất lời cô nói là thật. Cô tưởng khi anh ta biết chúng ta liên thủ làm mù mắt anh ta thì cô còn có thể ích kỉ bo bo giữ mình được nữa à?"
Đường Diệu Tuyết lùi mạnh ra sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát, "Lôi Duệ Phàm, anh quá hèn hạ! Rõ ràng anh lừa tôi..."
"Được rồi đấy, đừng nhiều lời vô ích! Đường Diệu Tuyết, cứ tự nhiên chơi đi nhé!" Lôi Duệ Phàm cười mỉa cắt ngang lời Đường Diệu Tuyết, nhanh chóng xoay người lẫn vào đám đông.
Tuy Đường Diệu Tuyết rất hận nhưng không dám để lộ ra ngoài. Cô ta nhìn quanh một vòng, chỉnh đốn lại trang phục rồi bước về phía các cô tiểu thư đang tụ tập ở một sườn khác của sảnh.
Cả hai người họ đều không hề biết rằng cuộc nói chuyện mờ ám này đã lọt vào tai Ôn Tranh đứng phía sau họ không xa.
Thì ra Lôi Duệ Tu giả vờ mù đúng là vì Lôi Duệ Phàm có ý đồ ra tay với anh!
Con cá nheo chết giẫm này!
Ôn Tranh nở nụ cười rất lạnh nghiêng người dựa lên một cây cột trong hành lang, ngón tay đang bê đĩa ăn cũng lặng lẽ siết chặt.
Cùng lúc đó, Bạch Tư Kình dựa vào lan can tầng hai lắc lắc ly rượu trong tay sau đó quay sang lườm Lôi Duệ Tu, nhìn theo ánh mắt của anh xuống nơi nào đó ở dưới tầng, "Hôm nay cậu ra ngoài thế này là không định giấu sức nữa à?"
Lôi Duệ Tu chống lan can nhìn chăm chú bóng dáng màu bạc dưới tầng, "Hư hư thực thực, lúc giả lúc thật, làm cho địch đoán không được mò không ra manh mối, chơi thế không vui à?!"
Bạch Tư Kình nghiền ngẫm thâm ý trong lời nói của anh, sau đó bật cười, "Tôi đoán bây giờ Lôi Duệ Phàm chắc cuống điên lên rồi. Không chỉ có cậu ta, đến tôi còn phải sửng sốt khi thấy cậu xuất hiện hôm nay ấy chứ. Cậu lấy đâu ra thiệp mời thế? Tôi nhớ lúc Tư Nguyệt phát thiệp mời không hề chuẩn bị thiệp cho cậu!"
Lôi Duệ Tu không trả lời câu hỏi của Bạch Tư Kình.
Anh chỉ nhìn bóng hình bên dưới, ánh mắt lấp lánh như sao sáng, "Người nhà nào kia?"
Tuy lâu rồi anh không xuất hiện, nhưng bóng dáng tinh tế kia có vẻ như không phải người trong bảy gia tộc.
Bạch Tư Kình nghe thấy nhìn sang, khó hiểu nói, "Không biết nữa, danh sách khách mời hôm nay là Tư Nguyệt chuẩn bị, nếu cậu muốn biết thì để tôi đi hỏi nó."
"Không cần!" Lôi Duệ Tu nói dứt câu liền xoay người rời đi.
Bạch Tư Kình ngạc nhiên nhìn theo anh, "Này, cậu đi đâu?"
"Khiêu vũ!"
Bạch Tư Kình: "?"
Anh ta xoay người nhìn Lôi Duệ Tu đi xuống cầu thang xoáy, tận mắt thấy anh đến gần cô gái cao gầy kia. Bạch Tư Kình lập tức tràn ngập hứng thú.
***
Dưới sảnh, Ôn Tranh luôn chỉ có một mình.
Cô thong dong đi lượn một vòng cũng có thể nắm bắt được kha khá thông tin cơ bản rồi.
Con cháu của bảy gia tộc nhìn bề ngoài thì có quan hệ rất hữu nghị, nhưng thật ra đều ngầm chia bè kết phái.
Ngoại trừ nhà họ Bạch, ở đây còn có cậu chủ nhà họ Liễu cũng có quan hệ khá thân thiết với Lôi Duệ Tu, cũng chính là người vừa rồi cố tình tiếp cận cô.
Ôn Tranh vốn luôn giỏi quan sát, cô ghi nhớ mọi thứ trong lòng, lại quan sát thêm một lát rồi định tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lúc này trong sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt, ăn uống linh đình, trên sân khấu còn có người đang biểu diễn múa cột, không khí rất sôi động.
Ôn Tranh nhìn khắp bốn phía, thấy khu nghỉ ngơi bên phải đã có đầy người, không muốn làm người khác chú ý nên cô định đi ra ngoài hít thở một chút.
Cô cầm đĩa ăn trả lại khu để đồ dùng rồi, lúc xoay người lại vô tình đụng phải một người đàn ông đi ngang qua.
Ôn Tranh đứng vững lại, từ tốn nói, "Xin lỗi anh."