Sắc mặt Lôi Duệ Tu không thay đổi, nhìn Lôi Duệ Phàm bằng ánh mắt sâu xa đen tối: "Không định tiếp tục giả vờ nữa hả?"
"Anh đã biết hết tất cả rồi thì tôi có tiếp tục giả vờ cũng vô dụng. Có điều, chắc anh Cả không biết mấy năm anh không ở nhà họ Lôi, anh không chỉ đánh mất một vài thứ thôi đâu. Anh thử đi hỏi những người đứng đầu các chi trong gia tộc xem bây giờ có ai muốn ủng hộ anh thừa kế vị trí gia chủ không?"
"Ngoài xuất thân tốt ra, anh còn có cái gì? Xét về năng lực, tôi không kém anh; xét về xuất thân, tôi cũng là cậu chủ nhà họ Lôi, vì cớ gì mà anh không ở Nam Hải nhưng vẫn phải giữ lại vị trí người thừa kế cho anh? Chẳng lẽ vì ba tôi không phải người đứng đầu gia tộc nên chúng tôi nhất định phải làm kẻ dưới ư?"
Khi nói chuyện, sắc mặt Lôi Duệ Phàm trở nên dữ tợn, giọng nói cũng sắc lẹm.
Anh ta đã hận Lôi Duệ Tu từ lâu, chỉ tiếc không thể tiêu diệt anh cho thỏa lòng!
Trong khi Lôi Duệ Phàm nổi giận đùng đùng, Lôi Duệ Tu lại có thái độ bình thản hơn nhiều.
Nhìn vẻ mặt giận dữ mất kiểm soát của đối phương, anh lạnh nhạt cất lời: "Nếu không cam lòng như thế thì tại sao không dùng trí thông minh mà cạnh tranh công bằng với tôi?"
"Cạnh tranh công bằng? Gia huấn của nhà họ Lôi có nhắc đến cạnh tranh công bằng sao? Nói dễ nghe thật đấy. Chỉ người tài giỏi mới chiếm được vị trí gia chủ à, ba anh đã dùng cách gì hả? Bao năm qua ông ta bưng bít mọi lời bàn ra tán vào của mọi người, giữ chặt thân phận người thừa kế cho anh. Lôi Duệ Tu, đừng có nhắc tới công bằng với tôi. Những người ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Lôi chúng ta, có mấy ai cạnh tranh công bằng? Chẳng ai sạch sẽ cả, anh không có tư cách nói tôi!"
Sau khi nói xong, Lôi Duệ Phàm xoay người định rời đi, nhưng ngay sau đó anh ta bỗng khựng lại: "Đừng tưởng tôi không biết anh theo tôi ra ngoài là muốn làm gì. Anh muốn cứu Lôi Tiểu Ngũ phải không? Hừ, muốn cứu cậu ta cũng được, nhưng anh phải nhường vị trí người thừa kế cho tôi thì tôi mới không kiện cậu ta nữa. Nếu không, tôi sẽ làm cho Lôi Tiểu Ngũ vào tù ra tội, không được nhìn thấy ánh mặt trời cả đời!"
"Anh Cả, đừng coi thường bản lĩnh của tôi. Tôi biết trong Cục Cảnh sát có tay trong của anh chăm sóc cậu ta. Tương tự, cũng có người của tôi theo dõi cậu ta. Tôi chỉ nói vậy thôi, anh nghĩ kĩ đi! Sự sống chết của Lôi Tiểu Ngũ dựa cả vào sự lựa chọn của anh đấy! Ở một nơi như nhà tù, muốn hủy hoại một người rất đơn giản!"
Anh ta vừa dứt lời, Lôi Duệ Tu chợt thở dài:
"Chỉ với tội danh khiêu chiến gây sự thì không đủ để xử phạt hình sự, lẽ nào cậu không biết sao?"
Lôi Duệ Phàm lườm anh, vẻ mặt rất đắc ý:
"Suýt thì quên, trước đây anh Cả từng làm cảnh sát ở Đế Kinh, am hiểu các điều khoản pháp luật hơn ai hết. Nhưng anh đừng tưởng tôi là thằng ngu. Đương nhiên tôi biết tội danh này không ảnh hưởng gì tới cậu ta."
"Tuy nhiên, nếu cậu ta gây nguy hại đến an toàn xã hội thì sao? Trắng trợn phá hoại tài sản có giá trị lên tới hơn trăm triệu của người khác thì sao? Có lẽ cậu ta sẽ bị khép tội hình sự, ngồi tù ba đến bảy năm là ít đấy. Anh nghĩ xem, ai mà biết được trong những năm này cậu ta sẽ gặp gì ngoài ý muốn trong tù?"
Lôi Duệ Phàm càng nói càng hăng. Thấy Lôi Duệ Tu im lặng, anh ta cảm thấy mình đã đạt được mục đích.
Tiếc là trời không chiều lòng người.
Khi anh ta dợm bước trở lại sảnh tiệc, Lôi Duệ Tu đứng đằng sau chợt từ tốn cất tiếng nói: "Chú Hai, cậu nói xem... phá hoại tài sản của người khác và buôn lậu hàng hóa phi pháp, trong hai tội này, tội nào nặng hơn?"
Cả người Lôi Duệ Phàm run lên, hai mắt trợn trừng: "Lôi Duệ Tu, anh nói vớ vẩn gì đấy?"
Lúc này, Lôi Duệ Tu đang bình tĩnh dựa vào bệ cửa sổ, lấy một điếu thuốc châm lửa rồi phả ra một làn khói trắng. Anh cong môi cười hờ hững: "Tôi nói vớ vẩn à? Chú Hai, sao tự dưng cậu lại căng thẳng thế?"