Tần Bách Phong!
Chỉ mấy tiếng này thôi cũng đủ khiến anh cả Tần Bách Ngạn phải đứng bật dậy.
Anh cụp mắt, ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình.
Cả buổi sau, anh mới có thể thốt ra thành lời, "Anh, anh nói cái gì?"
Vào giờ phút này, nét mặt vẫn luôn bình thản của Tần Bách Ngạn như muốn suy sụp.
Anh lắc đầu, khó có thể tin nổi, nói: "Không thể nào! Anh không phải là chú Hai! Rõ ràng chú ấy đã qua đời trong tai nạn mười lăm năm trước rồi! Rốt cuộc anh là ai hả?"
Cũng không trách anh nghi ngờ như vậy được. Dù sao thì chuyện này cũng rất khó tin.
Huống hồ, anh không nhìn ra được một nét nào của nhà họ Tần trên khuôn mặt của chú Cổ.
Khuôn mặt phủ đầy vết sẹo chằng chịt và đôi mắt thiếu hẳn một tròng kia, tất cả đều khiến người ta rất khó tin.
Có lẽ chú Cổ đã đoán trước được kết quả này. Anh quỳ trên mặt đất, gục đầu xuống lần nữa, chậm rãi cười khẽ, "Anh Cả, năm anh mười bảy tuổi, em rủ anh đi trượt tuyết, xui xẻo rơi vào trong hố tuyết, anh có còn nhớ không?"
"Năm xưa, anh giấu ảnh của chị dâu dưới gối trong phòng ngủ, ngày nào trước khi ngủ anh cũng lấy ra ngắm, em còn trêu chọc anh nữa, anh còn nhớ không?"
"Ngày đi cùng ba mẹ, anh nhờ em mua giúp anh một chai nước hoa làm quà tặng sinh nhật chị dâu. Xin lỗi, em không giữ lời, không làm được chuyện này cho anh."
Lúc nói chuyện, chú Cổ nói rất chậm rãi khó nhọc.
Anh vừa nói vừa ho khan, cố nhịn cổ họng đang cực kì khó chịu, kể ra những kỉ niệm mà chỉ hai anh em họ mới biết.
Đều là những chuyện nhỏ nhặt bình thường, lại làm cho anh cả Tần Bách Ngạn không thể bình tĩnh hơn được nữa.
Còn Tần Bách Duật, đôi mắt sâu kín của anh dậy lên từng cơn sóng lớn.
Anh nhớ lại lúc anh gặp chú Cổ tại Parma, những hình ảnh năm xưa vẫn rõ ràng như mới hôm qua.
Hóa ra, chú Cổ dựng cả một nhà bướm chỉ vì anh mải mê ngắm nghía một con bướm lại chính là anh Hai bị tai nạn máy bay vào mười lăm năm trước!
Lúc này, chú Cổ đang quỳ trên đất chậm rãi ngẩng đầu lên. Động tác này làm cho một bên mắt thiếu tròng kia rơi rõ ràng vào tầm mắt của anh cả Tần Bách Ngạn.
Anh mấp máy môi, cất giọng khàn khàn run run, "Anh Cả..."
Lại thêm một tiếng gọi tha thiết làm Tần Bách Ngạn hơi lảo đảo, như bị sốc nặng.
Chị dâu Dung Khanh đỡ lấy Tần Bách Ngạn, không khỏi choáng váng, ngạc nhiên nhìn chú Cổ, "Chú Hai, sao chú... lại trở nên thế này?"
Năm xưa cô được gả vào nhà họ Tần, có ấn tượng rất sâu sắc với người em chồng Tần Bách Phong này.
Anh ôn hòa điềm tĩnh, nho nhã thư sinh, vẫn luôn hỗ trợ ông bà Tần xử lí chuyện kinh doanh.
Thời ấy, ở trong mắt tất cả mọi người, Tần Bách Phong là một người đẹp trai, lịch sự, khiêm tốn.
Anh cũng là người cầm quyền đời tiếp theo mà nhà họ Tần ngầm thừa nhận.
Ấy vậy mà một vụ tai nạn máy bay đã suýt chút nữa hủy hoại toàn bộ nhà họ Tần.
Tần Bách Ngạn bị bắt về gia tộc lo liệu trong ngoài. Ai nấy đều tiếc nuối vì sự ra đi của Tần Bách Phong.
Bây giờ, mười lăm năm trôi qua, cậu ấm tao nhã điển trai ngày nào đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tính ra thì anh mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc đã hoa râm điểm bạc, đến cả người cũng tàn tạ không chịu nổi.
Chú Cổ quỳ trên mặt đất, yên lặng lắc đầu, cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng khò khè, rõ ràng là cảm xúc đang dao động dữ dội.
"Anh Hai..."
Lúc này, Tần Bách Duật xoay người lại, nhìn chú Cổ với ánh mắt sáng rực, ngồi bên cạnh chú Cổ.
Sống lưng chú Cổ hơi run lên. Anh giơ bàn tay thiếu ngón vỗ lên vai Tần Bách Duật, nghẹn ngào lên tiếng: "Chú Tư, là anh, anh là anh Hai đây..."