Người Dấu Yêu

Chương 1418


Chương trước Chương tiếp

CHƯƠNG 1418: CẦN ANH CHO PHÉP SAO?

 

Hàn Mạt vừa nói xong, Lôi Hạc Đình liền liếc sang ôn Tranh, "Thằng bé thật sự rất quan tâm đến cô."

 

Ôn Tranh cụp mắt, chỉ cười không nói.

 

Lôi Hạc Đình đang định xoay người đi thì chợt dừng lại, ánh măt sâu xa của ông chiếu thẳng vào mặt Ôn Tranh dặn dò: "Chuyện tôi nói với cô hôm nay, hi vọng cô không tiết lộ với thằng bé dù chỉ một chữ. Còn về lai lịch của cô, tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra. Hiện giờ Đường Diệu Tuyết vẫn còn khoác trên người cái mác bà chủ tương lai của nhà họ Lôi, bản thân tôi, tôi không hi vọng cô công khai thân phận vào lúc này, dù sao... Xét về năng lực toàn diện, quả thật giai đoạn này cô vẫn thua kém cô ta!"

 

Tuy lời này nghe chói tai, nhưng Ôn Tranh biết rõ ông nói đúng.

 

Cơ sở để nhà họ Lôi chọn bà chủ, e rằng không phải cứ là người có gia thế bối cảnh đáng tự hào là được.

 

Dĩ nhiên cô hiểu lời khuyên hợp tình hợp lí của Lôi Hạc Đình dành cho mình, cũng cảm nhận sâu sắc gánh nặng mà ông bà chủ nhà họ Lôi phải gánh vác.

 

Ôn Tranh nhìn Lôi Hạc Đình bằng ánh mắt cảm kích. Lúc đi ra cửa, cô chậm rãi dừng bước rồi cúi đầu chào ông, "Cảm ơn ông chủ rất nhiều."

 

Lôi Hạc Đình khoanh tay liếc nhìn động tác của Ôn Tranh. Ông đỡ lấy khuỷu tay cô, "Không cần cảm ơn tôi. Mặc dù tôi cho cô không ít lời khuyên, nhưng có thể cạnh tranh thành công hay không thì còn phải nhìn xem tình cảm của cô với thằng bé thật sự sâu sắc đến đâu!"

 

Nói xong, hai người nhìn nhau, người trầm tĩnh, người bền bỉ kiên định.

 

Lúc này, ngoài cửa phòng sách cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

"Hàn Mạt, mở cửa!"

 

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của Lôi Duệ Tu vọng từ xa tới. Tuy anh còn ngồi trên xe lăn nhưng khí thế vẫn không hề giảm sút.

 

Hàn Mạt xoay người đứng chắn giữa cửa, bình thản cúi đầu, "Xin lỗi cậu Cả, từ trước đến nay phòng sách của ông chủ không ai được tự ý xông vào, mong cậu Cả thông cảm."

 

Bàn tay Lôi Duệ Tu nắm chặt tay vịn xe lăn, anh hơi rướn người lên, gương mặt đeo kính râm quay phắt về phía Hàn Mạt, "Tôi bảo anh mở cửa!"

 

Trước cơn thịnh nộ của Lôi Duệ Tu, Hàn Mạt vẫn làm như không thấy, "Cậu Cả, thứ cho tôi không nghe lời."

 

Quản gia rối rít đè bả vai Lôi Duệ Tu xuống, cúi người nói bên tai anh, "Cậu Cả, hay là chờ một lát đi. Từ trước đến giờ Hàn Mạt này chỉ nghe lời của ông chủ, nếu bây giờ cậu xung đột với anh ta, sợ là chúng ta sẽ gặp bất lợi đấy."

 

Dù quản gia đã tận tình khuyên nhủ nhưng Lôi Duệ Tu vẫn không thèm để vào tai.

 

Anh u ám cười lạnh, "Thế thì sao?"

 

"Cậu Cả, cậu..."

 

Quản gia đang định khuyên can thêm vài câu thì cửa phòng sau lưng Hàn Mạt đã lặng lẽ mở ra.

 

Tất cả mọi người hướng theo tiếng động, bóng dáng cao lớn ngạo nghễ của Lôi Hạc Đình xuất hiện trước.

 

Ông nghiêm nghị lạnh lùng nhìn về phía Lôi Duệ Tu cùng bốn vệ sĩ sau lưng anh, không hài lòng chất vấn, "Đây là đâu mà anh dám xông đến làm loạn hả?"

 

Ôn Tranh còn đứng bên trong cửa, thấy thái độ ông đột nhiên thay đổi thì mắt lóe lên, cũng lững thững theo ra.

 

Lôi Duệ Tu đẩy gọng kính, sau đó chống tay vịn từ từ đứng lên.

 

Quản gia thấy thế liền vội vàng bước đến bên cạnh đỡ khuỷu tay anh.

 

Lôi Duệ Tu nói: "Chỗ của ba thì không được xông đến làm loạn, vậy người của con, ai cho phép ba tự ý bắt đi?"

 

Ánh mắt Lôi Hạc Đình thâm sâu nhìn Lôi Duệ Tu từ trên xuống dưới, "Đây là nhà họ Lôi, tôi gặp một người giúp việc mà còn cần anh cho phép sao?"

 

Lôi Duệ Tu nóng phừng phừng, khẽ nhếch môi, "Vậy sau này con muốn làm gì, thì tốt nhất ba cũng đừng có cản con."

Chương trước Chương tiếp
Loading...