Đúng lúc bầu không khí căng thẳng thì chú Cổ bỗng ho khan dữ dội.
Ninh Á thấy vậy thì vội vàng bước tới, không kịp chột dạ, lục túi lấy ra viên thuốc Bắc đưa tới trước mặt chú Cổ, sốt sắng nói, "Chú Cổ, chú đừng nói nữa, cổ chú không chịu nổi đâu!"
Chú Cổ vừa ho khan vừa gật đầu nhìn Ninh Á đầy cảm kích, nhận lấy viên thuốc trong tay cô bỏ vào miệng.
Sau khi anh nhấm nuốt viên thuốc đắng ngắt kia thì cơn ho mới dần dịu đi.
Ninh Á nhìn mấy người Tần Tứ, mím môi giải thích: "Thuốc này là Thương Lục làm, đắng lắm, nhưng lần nào chú Cổ cũng nhai không."
"Vì muốn sớm nói được nên chú ấy đã dùng gần hết thuốc Thương Lục làm cho trong một tháng rồi."
"Chú Cổ nói lâu thế đã rất khó khăn, cho dù là thuốc Bắc, nhưng với lượng thuốc lớn như vậy thì cơ thể cũng không chịu nổi. Cái gì cần nói chú ấy đã nói cả rồi, sau đó để chú ấy nghỉ ngơi được chưa?"
Ninh Á thật lòng quan tâm chú Cổ, ngay cả giọng điệu cũng rất lo lắng.
Mà những lời của cô ấy càng khiến người nhà họ Tần thêm đau lòng xót xa.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chú Cổ, dù không nói thành lời nhưng tràn đầy quan tâm lo lắng.
"A Ngự, đứng lại, cháu định đi đâu?!" Bà Tống bỗng nhìn về phía cửa kêu lên, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra Tống Kỳ Ngự cúi đầu chạy tới cửa phòng nghỉ từ lúc nào.
Bà cụ Tống vội đứng lên gọi anh ta, chân mày nhíu chặt khiến nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu.
Tống Kỳ Ngự dừng chân nhưng không quay người lại.
Anh ta nhìn thẳng phía trước, giọng nói lạnh nhạt, "Bà nội đừng quên, dưới tầng còn có khách khứa."
Anh ta cảm thấy bữa tiệc mừng trăm năm nhà họ Tống hôm nay đã thành trò cười rồi.
Nhưng khi bước ra khỏi phòng nghỉ này, anh ta còn phải gánh vác danh dự nhà họ Tống trên vai.
Khách dưới tầng còn chưa đi, nhà họ Tống không thể không có người tiếp đón!
Nghe Tống Kỳ Ngự nhắc nhở, bà cụ Tống mới thoáng giãn chân mày.
Bà ta bước về phía Tống Kỳ Ngự, dùng giọng điệu ra lệnh nói, "Bây giờ cũng muộn rồi, cháu ra ngoài tiễn mọi người đi, đừng để bọn họ cảm thấy nhà họ Tống thất lễ, nhớ tiếp đãi cẩn thận đấy."
Nhà họ Tống thất lễ?!
Giờ phút này rồi mà bà ta còn để ý đến những chuyện thể diện vô nghĩa này sao.
Tống Kỳ Ngự nhắm mắt hít thật sâu, trái tim nặng trĩu khiến anh ta không muốn đứng lại đây thêm một giây nào nữa.
Trước khi rời đi, anh ta trầm giọng đáp một câu, "Cháu biết rồi, bà Tống!"
Tống Kỳ Ngự rời đi, cũng có nghĩa là những chuyện tối nay nên đến lúc kết thúc rồi.
Bà cụ Tống đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô đơn của Tống Kỳ Ngự đi khuất, không hiểu sao đáy lòng lại thấy bất an.
Nhưng bà ta ngay lập tức tự an ủi bản thân mình, A Ngự của bà sẽ không bao giờ một mình bỏ đi, để mặc nhà họ Tống đâu!
Đứa cháu mà bà ta hãnh diện nhất sẽ không làm bà ta thất vọng!
Mỗi người trong phòng nghỉ đều mang vẻ mặt khác nhau.
Tối nay chú Cổ đã nói rất nhiều, cổ họng bị thương nên không thể nói thêm gì được nữa.
Gương mặt đầy sẹo của anh hơi đỏ lên, loáng thoáng còn thấy yết hầu anh trượt lên trượt xuống, có thể thấy anh đang bị cơn đau đớn hành hạ rất khổ sở.
Những chuyện đã qua đều là chuyện cũ, điều quan trọng chính là từng khoảnh khắc của hiện tại.
Tần Bách Ngạn cố dằn cơn thịnh nộ, hừ lạnh một tiếng với bà cụ Tống.
Sau đó, anh khom người trước mặt chú Cổ, hai tay đặt lên vai em trai, "Chú Hai, chú thấy thế nào rồi? Chúng ta đi khám trước xem."