Người Dấu Yêu

Chương 1376


Chương trước Chương tiếp

Ôn Tranh cúi đầu nghịch di động, lơ đễnh lắc đầu, đè thấp giọng nói: "Đồ đâu?"

 

Cô gái kia đá vào chiếc va li, "Ở trong này, một thư mời phỏng vấn, một thẻ thông hành, còn có quần áo mà cô cần, hì hì."

 

Ôn Tranh ngước mắt liếc cô gái, rồi lại nhìn chiếc va li với vẻ chê bai, "Cảm ơn."

 

"Đừng khách sáo thế, bao giờ cô có thể giúp chúng tôi giám định thêm vài loại độc dược thì tôi sẽ càng vui hơn."

 

Lúc nói chuyện, mắt cô gái lóe lên tinh quái, y như cáo thành tinh.

 

Ôn Tranh cất di động, thuận tay kéo va li đến gần mình, "Phí của tôi đắt lắm đấy."

 

Cô ta gật đầu lia lịa, "Chuyện nhỏ. Ba tôi vẫn luôn mong được cô giúp đỡ mà! Cô xem nhà chúng tôi có thiện chí thế này cơ mà, chẳng quản đường xá xa xôi cử tôi đi đưa đồ cho cô. Bao giờ làm xong việc, cô giúp ba tôi phá vài vụ án, để ông ấy tranh thủ thăng quan tiến chức, bước lên đỉnh cao danh vọng!"

 

Cô gái vừa nói vừa vỗ tay, hai mắt sáng rực!

 

Cô ta rất ngưỡng mộ Ôn Tranh vì khả năng chỉ ngửi mùi là nhận biết được chất độc, từng giúp ba cô ta phá được rất nhiều vụ buôn bán chất cấm trái phép.

 

Ôn Tranh dở khóc dở cười nhìn cô gái, vỗ vai cô ta một cái, "Có duyên sẽ gặp lại!"

 

Cô nói xong thì chiếc xe đang lắc lư cũng dừng hẳn, cô gái còn chưa kịp trả lời thì Ôn Tranh đã len qua đám đông đi xa.

 

"Ấy, cô đợi tôi với..."

 

Cuối cùng, cô gái cũng không đuổi kịp Ôn Tranh, đứng trong sảnh sân bay tức tối giậm chân.

 

Lại để mất dấu rồi, ba lại nổi giận cho xem.

 

Bảy, tám phút sau, Ôn Tranh mặc bộ trang phục thường ngày của nam giới ra khỏi sân bay. Chiếc va li hoạt hình đã bị cô vứt lại trong nhà vệ sinh.

 

Luồng hơi nóng ập đến cùng với hơi ẩm mặn mòi của gió biển.

 

Cô đứng dưới bầu trời mù sương, nhiệt độ ngột ngạt làm cho cả người cô khó chịu.

 

Đeo kính râm lên, Ôn Tranh không khỏi tự giễu, cô đến đây là đúng hay là sai?!

 

Chẳng lẽ vì xúc động trước hôn lễ của Tiểu Thất nên trong vòng một ngày đã chạy đến Nam Hải...

 

Ôn Tranh đưa tay vuốt lọn tóc bên tai, đôi mắt giấu dưới lớp kính râm lóe lên bất lực khó tả.

 

Thôi!

 

Trà trộn vào nhà họ Lôi ở Nam Hải cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, cứ xem như hoàn thành tâm nguyện của mình đi!

 

Nhìn một cái thôi là đủ rồi!

 

***

 

Nhà họ Lôi ở Nam Hải tọa lạc không xa chân núi Dong Sơn.

 

Đây là khu biệt thự xây dựng theo phong cách châu Âu, lưng tựa núi, mặt hướng biển, cánh cổng sắt khổng lồ trước cửa cũng được canh phòng rất nghiêm ngặt.

 

Nếu không phải người thường xuyên sống tại Nam Hải, rất ít người biết được vị trí căn biệt thự của nhà họ Lôi.

 

Lúc này, một chiếc xe taxi chầm chậm dừng lại ở ngã rẽ trên đường ven biển.

 

Người lái xe là Đại Trần.

 

Anh ta nhìn Ôn Tranh qua gương chiếu hậu, hất hàm về phía căn biệt thự xa xa, "Chị Đại, nhà họ Lôi kia kìa! Trước kia tôi thử mấy lần rồi, trừ phi có thẻ ra vào do chính nhà họ Lôi phát ra, còn không thì nội bất xuất ngoại bất nhập. Chị đơn thương độc mã thế này, sợ là chưa đến gần cổng chính đã bị súng bắn thuốc mê của họ hạ gục rồi."

 

Đây là vùng tam giác trũng xa nhất đại lục, đừng mong họ chịu nói lí lẽ.

 

Bao nhiêu năm qua, cá lớn nuốt cá bé chính là quy tắc và truyền thống ở nơi đây.

 

Ôn Tranh không bận tâm đến lời Đại Trần nói, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ về phía dãy biệt thự xa hoa kia.

 

Cô nhếch môi, quả nhiên địa vị của nhà họ Lôi ở Nam Hải không hề đơn giản.

 

Ôn Tranh xách chiếc ba lô của mình lên, mở cửa xe cúi người bước ra ngoài.

 

Đại Trần hạ kính xe xuống, thò đầu ra gọi với theo: "Chị Đại, chị qua đó thật đấy à?"

 

Ôn Tranh vẫn bước đi không quay người lại, chỉ xua tay từ xa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...