CHƯƠNG 941: NÊN NÓI ANH CAO TAY HAY THỦ ĐOẠN ĐÂY?!
Về đến xe, Trác Hàn lập tức ngập tràn sức sống.
Anh ta quay lại nhìn Tần Bách Duật đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, hưng phấn nói: "Tổng Giám đốc, vừa rồi anh có thấy nét mặt đặc sắc của Tống Kỳ Ngự không?! Đúng là tự làm mình mất mặt. Vừa mới tự mãn khoe khoang xong liền biến thành trò cười trong mắt mọi người. Tổng Giám đốc, anh thật vĩ đại!"
Trác Hàn hào phóng xun xoe tâng bốc Tần Bách
Duật đến tận mây xanh, vừa nghĩ tới cảnh vừa rồi anh ta liền hưng phấn bừng bừng.
Thật ra từ lúc bắt đầu đấu thầu, bọn họ đã phát hiện ra Tống Kỳ Ngự không ngừng nhìn sang phía mình.
Cho nên trong quá trình đấu giá, anh ta và Tổng Giám đốc mới cố tình làm ra vẻ bí bách cau có như vậy.
Thông tin Tần thị dự toán hai trăm triệu đương nhiên là do Trác Hàn nói cho Trang Yên biết.
Xem ra bên phía Tống Kỳ Ngự không hề đề phòng chút nào, cho rằng mình nắm chắc phần thắng trong tay một lần nữa rồi!
Buổi đấu giá hôm nay chính là một vở kịch gậy ông đập lưng ông.
Lần trước Kỳ Hằng dùng mánh lới không đàng hoàng để cướp hạng mục của Tần thị. Vậy thì bây giờ để cho bọn họ nếm trải cảm giác ngã ngựa một lần xem thế nào.
Có điều Kỳ Hằng thảm hơn rất nhiều, để người trong ngành biết bọn họ không vượt qua được vòng thẩm định thì sau này khó mà bước tiếp được trong ngành này.
Tống Kỳ Ngự từng lén lút dùng thủ đoạn chơi chiêu, hôm nay coi như bị quả báo đi.
Trác Hàn cảm thấy trái tim mình đang nhảy múa. Anh ta vẫn còn hăng hái muốn nói thêm mấy câu, lại thấy Tần Bách Duật ngồi sau mở bừng mắt ra, tăm tối liếc mình một cái, "Đến Thiên Thừa Entertainment."
Ồn áo quá!
"Vâng." Trác Hàn bị chặn họng, hậm hực câm miệng.
Nhưng Trác Hàn nói thế còn chưa thấy thỏa mãn. Anh ta bắt đầu suy tính xem có nên... mời
Lục Y Huyền đi ăn trưa không, tiện thể bồi dưỡng tình cảm luôn.
Vừa nghĩ đến cô gái kia, tim Trác Hàn lại bắt đầu nhảy nhót!
***
Cùng lúc đó, Tống Kỳ Ngự vừa ra khỏi sảnh đấu thầu liền quăng mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Vệ sĩ theo sau anh ta sợ run người, cụp mắt xuống không dám nói lời nào.
Tống Kỳ Ngự bước xuống bậc thang, ánh mắt sắc như dao lia qua, "Đây là trăm phần trăm chắc chắn của mày đấy à?"
Vệ sĩ lúng túng, ánh mắt hoảng loạn né tránh,
"Cậu chủ, là do... Trang Yên nói ạ."
Trang Yên!
Tống Kỳ Ngự híp mắt, đáy mắt lộ vẻ nham hiểm hung ác, "Bảo cô ta đến gặp tôi!"
Vệ sĩ lập tức nơm nớp e sợ cung kính gật đầu:
"Vâng!"
Nói xong, gã lừng khừng một lát, cuối cùng không nhịn được khuyên nhủ, "Cậu chủ, hay là chúng ta đề nghị tổ giám định thẩm tra lại đi, biết đâu..."
"Câm miệng!" Tống Kỳ Ngự dừng phắt lại, quay đầu nhìn vệ sĩ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí,
"Xét duyệt lại cũng chỉ có thể chứng minh rằng
Bất động sản Kỳ Hằng không có vấn đề gì, nhưng cũng không thay đổi được chuyện bị hủy tư cách đấu thầu, chẳng có tác dụng gì hết."
Anh ta chỉ muốn nẫng tay trên của Tần thị, còn những việc khác đều không quan trọng.
Vệ sĩ bị cái nhìn của Tống Kỳ Ngự làm cho sợ té khói, mím chặt miệng không dám nói thêm gì nữa.
Lần này vô duyên vô cớ ngã ngựa, trở thành trò cười của mọi người.
Cũng không thể trách sao cậu chủ lại nổi cơn thịnh nộ đến vậy. Gã theo Tống Kỳ Ngự suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy cậu chủ... thất bại!
Không biết nên nói Tổng Giám đốc Tần cao tay hay là thủ đoạn đây?!
Tống Kỳ Ngự trừng mắt nhìn vệ sĩ của mình một cái rồi quay người bước tiếp, giọng nói lạnh vô cùng, "Cho người đi điều tra xem gần đây Trang Yên có tiếp xúc với người của Tần thị không!"
Nếu Trang Yên dám phản bội, Tống Kỳ Ngự không ngại cho cô ta biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Dám bằng mặt mà không bằng lòng thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá lớn đi.
"Vâng, cậu chủ!"
***
Nghiên Thời Thất vừa nhận được tin nhắn của
Tần Bách Duật thì lập tức khoác áo chạy xuống cửa Thiên Thừa Entertainment.
Nhìn thấy chiếc Phaeton đỗ bên kia đường,
Nghiên Thời Thất mỉm cười bước tới mở cửa xe: "Sao bỗng nhiên anh lại đến đây?"