Một lát sau, Nghiên Thời Thất trở về khu vực phòng khách.
Lúc ra khỏi thang máy, cô còn cảnh giác nhìn xung quanh một lượt.
Thấy Tống Kỳ Ngự không đi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mong sao lòng anh ta còn ánh sáng, vẫn có năng lực phân biệt đúng sai.
Nghiên Thời Thất chậm rãi đi vào phòng.
Một tiếng "Ting" vang lên sau lưng, là âm báo thang máy tới nơi.
Cô bỗng quay người, đập vào mắt là bóng dáng khôi ngô, cao ráo của anh tư Tần.
Nghiên Thời Thất khẽ mỉm cười, chăm chú ngắm gương mặt của anh.
Xem ra, anh đã điều chỉnh xong tâm trạng, chí ít biểu cảm cũng không nặng nề như vậy nữa.
Tần Bách Duật tới gần cô, xòe lòng bàn tay.
Nghiên Thời Thất đưa tay cho anh, mười ngón tay đan vào nhau, an ủi, "Anh Tư, tất cả đã qua rồi."
"Ừ, anh không sao." Khóe môi anh hơi nhếch lên. Dù sâu trong đáy mắt vẫn còn sót lại chút âm u, nhưng gương mặt anh đã bình thản trở lại.
Nghiên Thời Thất kéo tay anh, dần dần rút ngắn khoảng cách của hai người. Cô nhìn ngắm gương mặt anh, níu anh lại, "Ban nãy em gặp Tống Kỳ Ngự ở gần vườn cây!"
Anh vẫn bình tĩnh như thường, nhìn ánh mắt trong veo của cô, rồi cong môi, "Nói chuyện gì thế?"
Thấy vẻ mặt chẳng hề bất ngờ của anh, Nghiên Thời Thất thành thật trả lời, "Nói vài chuyện lặt vặt, nhưng em cảm thấy hình như anh ta đã chịu đả kích rất lớn. Có phải anh cũng gặp anh ta không?"
Tần Bách Duật thở dài, đáp: "Đúng là có gặp. Nếu không có gì ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta sẽ không gây sóng gió nữa đâu!"
Nghe thấy tiếng than thở của anh, cô rất ngạc nhiên, "Vậy ư? Hai người nói gì thế?"
Tần Bách Duật nhìn cô, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười như có như không, nhưng không tiếp tục giải thích.
Thấy vậy, Nghiên Thời Thất buông nỗi nghi ngờ trong lòng xuống.
Cô tin tưởng ánh mắt của anh Tư. Nói vậy là chắc lúc nãy hai người họ gặp nhau đã xảy ra hiệu ứng biến chất nào đó.
Nghiên Thời Thất không có tính tò mò, sau khi trao đổi vài câu, hai người đã đến ngoài cửa phòng khách.
Bên trong, mấy người Kiều Mục có đứng có ngồi, nét mặt ai nấy vẫn đong đầy vẻ trầm trọng và đau xót.
Chị dâu Dung Khanh gần như đã khôi phục lại cảm xúc, nhưng khóe mắt vẫn vương nước mắt.
Nghe tiếng mở cửa, Ninh Á quay đầu.
Trông thấy Nghiên Thời Thất và anh Tư, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, Lâm Dục và các bác sĩ y tá khác lần lượt ra khỏi phòng ngủ.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía bọn họ, nín thở chờ đợi.
Lâm Dục tháo găng tay, liếc một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt anh tư Tần.
Anh ta lắc đầu thở dài, nói khéo: "Ban nãy tôi vừa tiêm một mũi an thần cho anh ấy, bây giờ đã ngủ rồi!"
"Lâm Dục, tình tình chú ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
Chị dâu vội vàng đứng dậy, nhìn Lâm Dục bằng ánh mắt tràn ngập kinh hoàng và chịu đựng.
Lâm Dục đang định nói, thì anh cả Tần Bách Ngạn cũng đúng lúc đi vào.
Có thể thấy tâm trạng của anh không tốt lắm, mắt cũng đỏ ngầu.
Lâm Dục đứng im tại chỗ, tùy tiện dúi găng tay vào túi áo blouse rồi mới thở dài nói ra sự thật: "Ông chủ, bà chủ, cậu Tư, tình hình của anh ấy không ổn lắm."
"Ban nãy chúng tôi chỉ làm vài kiểm tra theo lệ. Tôi phát hiện cột sống của bệnh nhân đã tổn thương nghiêm trọng vài năm, hiện giờ toàn bộ xương cột sống đã biến dạng đáng kể."
"Hơn nữa, cơ thịt ở eo bên trái đã thoái hóa, cột sống đã có hiện tượng đè lên thần kinh."
"Còn có cả chân trái của anh ấy, trên xương đùi có vết thương, nhìn có vẻ là bị thương từ trước, không được nối xương hẳn hoi, làm cho xương đùi hoàn toàn vặn vẹo..."