Ngay khi Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu khiêu vũ với nhau thì sức nóng của bầu không khí trong buổi vũ hội hóa trang cũng được đấy lên đến đỉnh điểm.
Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều cậu ấm cô chiêu, hình bóng một đen một bạc của hai người đã trở thành màu sắc nổi bật nhất trên sàn nhảy.
Tuy bước nhảy của Ôn Tranh không lưu loát, nhưng dưới sự dẫn dắt của Lôi Duệ Tu, cô vẫn có thể phối hợp hoàn hảo với tiết tấu của anh.
Điệu nhảy này đong đầy chất thơ!
Âm nhạc dần ngừng lại, nhưng khoảng cách giữa hai người lại ngày càng gần.
Lôi Duệ Tu vòng tay ôm eo cô, kiên quyết khóa chặt cô vào lòng, "Thật là lần đầu khiêu vũ sao?"
Ngón tay mảnh khảnh của Ôn Tranh vắt lên đầu vai anh, đôi mắt dưới mặt nạ hồ ly lấp lánh ánh sao, "Không giống hả?"
Lôi Duệ Tu nhếch môi, khẽ gật đầu, gương mặt tuấn tú ghé sát xuống, "Quả thật không giống, vậy càng chứng tỏ... chúng ta vừa như in."
Mấy lời không biết xấu hổ như vậy lại được Lôi Duệ Tu nói bằng giọng điệu đầy nghiêm trang, Ôn Tranh nhìn anh cười cười không đáp.
Xa nhau mấy tháng, anh càng giống sói đói hơn trước đây.
"Tại sao không nói gì." Lôi Duệ Tu âm thầm bóp khẽ eo Ôn Tranh, còn chưa nói hết câu thì bên ngoài đám đông chợt có người phá vỡ giây phút mập mờ này, "Anh Lôi!"
Bây giờ nhạc đã ngừng, ánh đèn cũng bật sáng.
Đường Diệu Tuyết mặc bộ váy dạ hội màu trắng đang đứng cách bọn họ không xa, ánh mắt phía sau mặt nạ tràn ngập vẻ khó tin.
Cô ta chỉ vào nhà vệ sinh dặm lại phấn một lúc, thế mà anh Lôi đã qua mặt cô ta để ôm người phụ nữ khác khiêu vũ.
Thế này thì xem cô ta là gì chứ?!
Người Đường Diệu Tuyết lảo đảo như đang cực kì sốc.
Nhìn đôi mắt lạnh như băng của Lôi Duệ Tu, trong mắt cô ta cũng dần ánh nước.
Giữa nơi đông người thế này, dù Đường Diệu Tuyết tức giận hay đau lòng đến mấy cũng không thể để đánh mất lễ nghi và phong độ của mình được.
Cô ta xách váy chầm chậm đi đến, lúc đứng trước mặt Lôi Duệ Tu thì chuyển tầm mắt về phía Ôn Tranh, "Quý cô đây, cảm ơn cô đã khiêu vũ cùng anh Lôi. Vừa rồi tôi có chút việc không có ở đây, có lẽ anh Lôi không tìm thấy tôi nên mới làm phiền cô."
Lời nói của Đường Diệu Tuyết rất hợp tình hợp lí, vừa tự nhiên thoải mái thể hiện sự cảm kích, lại cũng không vì chuyện nhỏ này mà để người ngoài soi mói chê cười.
Cô ta rất hiểu địa vị hiện tại của mình đại diện cho điều gì, lại cũng khá thông minh và mưu mô, nên biết rõ có vài chuyện không thể phơi ra trước mặt người khác.
Ôn Tranh lạnh nhạt nhìn Đường Diệu Tuyết.
Cô dời bước, tạo khoảng cách với Lôi Duệ Tu, thờ ơ liếc nhìn anh, "Hóa ra chỉ vì không tìm được cô Đường nên cậu cả Lôi mới kéo tôi ra khiêu vũ sao?"
Lôi Duệ Tu lạnh lùng nhếch môi: "Ngại quá, anh không phải kiểu đói bụng ăn quàng như vậy!"
Những lời này anh nói rất nhỏ, những người ở bên ngoài sàn nhảy gần như không nghe được anh nói gì.
Nhưng qua khẩu hình và vẻ mặt, Đường Diệu Tuyết có thể đọc được sự khinh miệt của anh.
Ngay từ đầu cô ta đã biết Lôi Duệ Tu chống đối cuộc hôn nhân sắp đặt này mãnh liệt đến mức nào.
Chỉ là không ngờ, cô gái xa lạ xuất hiện ở buổi vũ hội tối nay lại có thể được anh nhìn bằng con mắt khác.
Nghĩ đến đây, Đường Diệu Tuyết đánh giá Ôn Tranh. Cô ta gần như điểm danh hết các thiên kim tiểu thư của các gia tộc mình quen biết mà vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Cô gái này, lai lịch không rõ, không thể không đề phòng.
Đường Diệu Tuyết chỉ trầm tư trong giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô ta tiến lên đứng cạnh Lôi Duệ Tu, mỉm cười nhìn Ôn Tranh, "Đã khiến cô đây chê cười rồi, lúc trước tôi và anh Lôi hiểu lầm tranh cãi một chút, sợ là anh ấy vẫn còn đang giận tôi. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, tối nay vẫn phải cảm ơn vì cô đã khiêu vũ với anh ấy, cũng coi như đã giúp tôi một việc lớn."