CHƯƠNG 1017: XIN LỖI, TÔI THAY CON BÉ XIN LỖI HAI NGƯỜI
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cảnh cáo một câu. Sau đó, bầu không khí trên bàn ăn lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Lúc này, Kiều Mục liếm vết thương bên khóe môi, đau đến mức nghiến răng nhăn mặt.
Anh ta liếc Hoắc Minh, tặc lưỡi nói: "Chú Tư, không giới thiệu sao?"
"Để em để em cho! Đây là anh trai của em, Hoắc Minh, cậu Hai nhà họ Hoắc tại Parma." Hoắc Vân tiếp lời, còn vừa nói vừa vỗ bộp lên vai anh trai một cái.
Sau đó, cô vươn ngón cái ra chỉ vào mình, "Còn em, em là Hoắc Vân, tiểu công chúa nhà họ Hoắc tại Parma."
"Pa cái gì?" Kiều Mục thật sự nghe không rõ.
Hoắc Vân nói tiếng Trung không tốt cho lắm, lúc nói chuyện còn hơi lơ lớ.
Kiều Mục hỏi vặn lại khiến Hoắc Vân bất mãn,
"Anh bị lãng tai hả?"
Cô ghét lúc nói tiếng Trung cứ phải lặp lại đến hai lần.
Những lúc như vậy cô cảm thấy mình như một đứa trẻ ăn không nên đọi nói không nên lời.
Hoắc Vân nói lẫy Kiều Mục một câu, lại làm cho
Lăng Tử Hoan mất hứng.
Cô nhóc vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng nói, "Cô nói ai lãng tai vậy hả?"
Hoắc Vân ngẩn ra, khuôn mặt trẻ con xinh đẹp lập tức sa sầm, "Tôi không nói cô, cô quát tôi làm gì?"
"Đấy là chú Hai của tôi. Cô không được phép nói chú ấy như vậy! Chú Hai bảo chú Tư giới thiệu, có bảo cô giới thiệu đâu. Cô lắm miệng cái gì?"
Hay rồi, hai cô gái trạc tuổi bắt đầu ngồi trước bàn ăn cãi nhau.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Lăng Tử Hoan dường như còn chưa hết giận, đập thêm một cái xuống bàn, hất cằm lên, tức giận chụp lên vai Kiều Mục nói, "Giới thiệu như cô thì tôi cũng biết đấy! Đây là Kiều Mục, cậu Hai nhà họ
Kiều ở Lệ Thành! Tôi là Lăng Tử Hoan, tiểu công chúa nhà họ Lăng ở Lệ Thành! Đây là thím Tư của tôi, Nghiên Thời Thất, người mẫu quốc tế! Còn có chú Tư của tôi, Tần Bách Duật, cậu Tư nhà họ Tần ở Lệ Thành. Sao nào?"
Sợ chưa hả?
Báo tên tuổi thôi mà, ai mà không biết làm chứ!
Hoắc Vân thật sự chưa từng thấy cô gái nào khó chơi hơn Lăng Tử Hoan. Ít nhất là ở Parma, không ai dám lớn lối nói chuyện với cô như vậy.
Lúc này, nghe Lăng Tử Hoan giới thiệu, Hoắc Vân thoáng ngỡ ngàng sửng sốt.
Hoắc Minh thấy vậy bất lực day trán, "Tiểu Vân, em trật tự đi!"
"Anh..." Hoắc Vân khó tin nhìn anh trai. Sao lại bảo cô im miệng chứ?
Hoắc Minh liếc Tần Bách Duật rồi nhắc nhở,
"Đừng ầm ĩ trước mặt anh Tư của em!"
Ánh mắt Hoắc Vân chợt lóe lên. Cô nàng lập tức hiểu ra, cười trộm nhìn Lăng Tử Hoan, "Hầy, anh trai tôi không cho tôi ầm ĩ. Có điều, cô cũng nghe rồi đó, đây là anh Tư của tôi, còn đây là chị Tư của tôi. Nếu cô gọi hai người họ là chú Tư và thím Tư, thì có phải cô nên gọi tôi là cô không?"
Lăng Tử Hoan nổi giận, cầm rổ rau trên bàn lẳng sang, "Cô nằm mơ đi!"
Lúc quăng rổ rau, cô nhóc còn cố ý hơi liệng tay, vậy là không hề bất ngờ, rau trong rổ văng hết lên người Hoắc Minh và Hoắc Vân.
Thấy bầu không khí trên bàn lại trở nên căng thẳng lần nữa, Tần Bách Duật nhíu mày nhìn
Lăng Tử Hoan, đang định mở miệng nói thì Kiều Mục đã ôm người che chở trong lòng, "Chú Tư, một giọt máu đào hơn ao nước lã đấy!"
Ý ngầm nói đừng mong nhóc con nhà tôi phải xin lỗi!
Lúc này, Hoắc Minh cúi đầu nhìn rau cải trên người mình, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Ngay cả Hoắc Vân cũng luống cuống tay chân lau nước văng lên mặt.
Ai cũng có thể thấy được hai anh em này đang tức giận.
Lăng Tử Hoan nông nổi, nhưng nói cho cùng cũng chỉ muốn bênh vực Kiều Mục.
Thấy cảnh này, Nghiên Thời Thất đặt cốc nước trong tay xuống, cầm khăn giấy lên lau nước cho Hoắc Vân, "Xin lỗi, là do Hoan Hoan không hiểu chuyện, tôi thay con bé xin lỗi hai người."
Hai bên đều là anh em của anh Tư. Hoắc Minh bênh vực Hoắc Vân. Kiều Mục bênh vực Hoan Hoan. Xét cho cùng thì chẳng có ai sai.
Trong tình huống này, Nghiên Thời Thất chỉ có thể ra mặt hòa giải.